Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 158: 158: Kế Hoạch Bí Mật





Trải qua chuyện ở bệnh viện, Thịnh Vân Hạo vẫn đi nhưng đều bị Tô Tuyết Vy chặn ngoài cửa, điều này làm anh buồn rầu không thôi.

Tô Tuyết Vy cũng hiểu cô làm vậy là sai nhưng cô chẳng thể kiểm soát chính mình.

Chỉ cần nghĩ Thịnh Vân Hạo sẽ biết thân phận của hai người liền hoảng sợ.

Thịnh Vân Hạo nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt mình, anh bất đắc dĩ thở dài, chỉ còn cách thông qua cửa sổ nhìn vào trong, anh vẫn chưa hiểu tại sao cô giận.

Tô Thần Vũ ở trên giường bệnh nhìn Tô Tuyết Vy, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, ba đâu rồi?”
Nghe Tô Thần Vũ hỏi, cô không biết trả lời thế nào, đành trả lời bừa: “Ba bận công việc, chắc một lát nữa sẽ tới.


Nghe vậy, Tô Thần Vũ cảm thấy buồn, tại sao mấy hôm trước vẫn tốt mà mấy ngày nay lại không thấy tăm hơi.

Tô Thần Vũ rất muốn Thịnh Vân Hạo, mắt luôn dõi về phía cửa phòng bệnh chợt trông thấy Thịnh Vân Hạo qua ổ cửa nhỏ, cậu bé ngạc nhiên kêu lên: “Ba ơi!”
Tô Tuyết Vy liếc nhìn Thịnh Vân Hạo, dù cô tìm mọi cách thì Tô Thần Vũ vẫn phát hiện ra anh, cô đành phải đứng dậy mở cửa.

Thịnh Vân Hạo ngạc nhiên nhìn cánh cửa mở ra, Tô Tuyết Vy xuất hiện nói: “Anh vào đi.



Tô Tuyết Vy ngẫm nghĩ, dù thế nào cũng nên để hai ba con gặp nhau, chỉ vì sự ích kỷ của mình mà làm khổ Tô Thần Vũ.

Thịnh Vân Hạo đi vào, nhìn hai người vui vẻ chơi đùa, cô cảm thấy có lẽ mọi chuyện đã tốt hơn.

Bỗng nhiên, Tô Tuyết Vy nhìn dấu hôn trên cổ Thịnh Vân Hạo, khoảnh khắc đó, cơn giận bùng nổ trong ngực cô, cô muốn đi chất vấn anh nhưng phát hiện Tô Thần Vũ ở bên cạnh nên đành nhẫn nhịn.

Cô vừa suy nghĩ vừa nhìn dấu hôn đó, siết chặt nắm đấm, phải giữ im lặng không thể cãi nhau trước mặt Tô Thần Vũ.

Lần trước, Tô Thần Vũ chứng kiến cô mắng Trì Linh Ngọc, cô không thể để chuyện này xảy ra thêm lần nữa.

Cô phải nhẫn đợi Thịnh Vân Hạo ra ngoài rồi nói.

Một lúc lâu, Thịnh Vân Hạo vẫn ở bệnh viện, Tô Tuyết Vy phải nắm cổ áo anh lôi ra ngoài, cô nói với Tô Thần Vũ: “Thần Vũ à, mẹ và ba con đi mua đồ ăn cho con nhé.


Vừa đóng cửa phòng bệnh, Tô Tuyết Vy thay đổi sắc mặt, cô nhìn Thịnh Vân Hạo nói: “Này Thịnh Vân Hạo, anh không muốn giải thích gì với tôi sao?”
Thịnh Vân Hạo bối rối: “Em muốn anh giải thích gì cơ?”
Tô Tuyết Vy chỉ dấu hôn trên cổ anh, giọng điệu vừa phẫn nộ vừa run rẩy nói, dáng vẻ như bị lừa gạt: “Đây là cái gì hả?”
Cô biết Thịnh Vân Hạo không phải loại người như vậy, dù xảy ra chuyện gì, trong lòng anh chỉ có cô và Tô Thần Vũ mà thôi, nhưng với tình huống như hiện tại, bắt cô phải nghĩ như nào?
Thịnh Vân Hạo thấy cô chỉ vào nơi đó, anh không nói gì bởi đây là sự thật, anh không thể chối cãi nên đành lặng im.

Tô Tuyết Vy nhìn anh im lặng cô càng đau đớn hơn, thì ra đây chính là con đường anh chọn sao? Thì ra từ lâu trong lòng anh chẳng còn cô.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt, nghĩ những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Tô Tuyết Vy chợt hận bản thân bởi tất cả do một tay cô tạo ra, đâu có ai ép cô chứ.

Thịnh Vân Hạo nhìn dáng vẻ của cô bèn mở miệng nói: “Đây là giả, đây là vết muỗi đốt mà thôi.


Tô Tuyết Vy lắc đầu, trong mắt toàn là sự tức giận, cô quát: “Đã đến bước này mà anh còn muốn dối gạt tôi ư? Muỗi đốt sao? Lí do này hay thật đấy.


Thịnh Vân Hạo kể Tô Tuyết Vy mọi chuyện.

Sau khi cô nghe xong, ngoài phẫn nộ còn có suy nghĩ muốn giết chết Trình Vũ Thanh, vì sao người phụ nữ này như âm hồn không tan và tại sao Thịnh Vân Hạo lại đi ăn cơm với cô ta.

Tô Tuyết Vy hất tay anh, nói rõ từng chữ một: “Đừng lại gần tôi! Đồ dơ bẩn!”

Thịnh Vân Hạo cảm thấy câu này rất quen, đây chẳng phải là câu mà anh từng nói Tô Tuyết Vy cô sao? Tại sao khi nó áp lên người mình lại khó nghe đến vậy.

Nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, Thịnh Vân Hạo đau như bị kim đâm, anh biết anh sai rồi nhưng thật sự là anh không cố ý.

Cánh tay giơ giữa khoảng không, cả người cứng đờ, bất động.

Ba ngày trước, ngày thứ ba cãi nhau với Tô Tuyết Vy.

Thịnh Vân Hạo bực bội xử lý hồ sơ trong phòng, những thứ này tồn động quá nhiều trong phòng mãi chưa xử lí, lại thêm chuyện Tô Tuyết Vy nên anh càng không có sức mà giải quyết.

Buông bút ra, trong đầu toàn là lời của Tô Tuyết Vy ngày đó, anh còn phải giải quyết đám người kia thế nào nữa.

Anh đau đầu nhíu mày.

Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Thưa tổng giám đốc, có cô Trình Vũ Thanh tới.


Vốn dĩ tâm trạng khó chịu, người phụ nữ này lại đến khiến cho lòng anh ngột ngạt hơn nhưng tới cũng đúng lúc, có thể làm rõ mọi chuyện.

“Để cô ta vào.


Trình Vũ Thanh ngạc nhiên khi Thịnh Vân Hạo để cô tiến vào, cô ta vội đi xem Thịnh Vân Hạo, hơi ngại ngùng nói: “Anh họ à, không biết em có làm phiền anh không vậy?”
Thịnh Vân Hạo im lặng chỉ ngẩng đầu nhìn cô ta.

Trình Vũ Thanh sợ hãi khi bị ánh mắt của Thịnh Vân Hạo nhìn, cô ta nuốt nước bọt.


“Anh họ, chúng ta đi ăn cơm đi, em cố tình tìm anh đấy.

” Trình Vũ Thanh kéo tay Thịnh Vân Hạo.

Lần này, Thịnh Vân Hạo không từ chối, anh đứng dậy đi theo cô ta, Trình Vũ Thanh kinh ngạc tột độ, chẳng lẽ Thịnh Vân Hạo và Tô Tuyết Vy xích mích rồi ư?
Nhìn Trình Vũ Thanh kéo tay mình, Thịnh Vân Hạo muốn từ chối nhưng lời của Tô Tuyết Vy còn văng vẳng bên tai, nếu không nói rõ thì cô sẽ không tha thứ cho mình.

Hai người cùng đi nhà hàng, Trình Vũ Thanh nhếch miệng cười đắc ý, cô ta bỏ bột trắng vào trong ly.

Nhìn dáng vẻ không yên lòng của Thịnh Vân Hạo, Trình Vũ Thanh liền biết cơ hội đã tới, cô vội đẩy ly nước về phía anh: “Anh họ à, anh uống đi, em đi lấy menu.


Thịnh Vân Hạo không uống mà lặng lặng nhìn cô ta, anh mở miệng nói: “Không cần, để tôi nó rõ một chuyện, từ nay về sau cô đừng tới công ty tìm tôi.


Sắc mặt của Trình Vũ Thanh trở nên khó coi, cô quá hiểu ý của Thịnh Vân Hạo, chắc chắn Tô Tuyết Vy đã nói gì đó, nếu không đến công ty thì sao có thể gặp Thịnh Vân Hạo.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.