Tô Tuyết Vy sau khi mang theo Tô Thần Vũ rời khỏi biệt thự của Thịnh Vân Hạo liền trở về nhà của mình, cô và Tô Thần Vũ đều không nói câu nào chỉ lặng im ngồi nghe tiếng cãi nhau ồn ào ngoài cửa.
“Lục Đan Bạch, không phải tôi đã từng nói với cô là không được để cô ấy đi ra khỏi đây sao? Tình hình hiện tại nguy hiểm như thế nào không phải cô còn hiểu rõ hơn tôi sao?” Chu Hạo Thanh sắc mặt lạnh lùng nói.
“Còn nữa tại sao cô lại đưa cô ấy tới biệt thự của Thịnh Vân Hạo hả? Bây giờ Thịnh Vân Hạo đã biết được tất cả về sự việc năm đó rồi, sao cô lại đưa cô ấy vào chỗ mạo hiểm như vậy hả?”
Lục Đan Bạch không chịu nổi những lời mắng nhiếc của Chu Thanh Hạo nữa liền ném vỡ chiếc cốc cầm trong tay, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh thủy tinh văng ra khắp nơi, sau đó liền nhìn anh ta hét lớn.
“Chu Thanh Hạo, anh có giỏi thì đừng mắng tôi nữa, mấy ngày liền không thấy bóng dáng của con mình đâu thì có thể vô lo vô nghĩ mà ngồi đó sao? Anh làm người sao có thể ích kỉ như vậy chứ!”
Hai người bọn họ tranh cãi không ngừng, Tô Tuyết Vy không muốn hai người họ vì chuyện của mình mà nhau như vậy.
Cô tình nguyện chịu đựng đau khổ cũng không muốn quan hệ của hai người họ vì chuyện của mình mà biến thành như bây giờ.
Lục Đan Bạch nhìn bộ dạng hiện tại của Chu Hạo Thanh, liền cảm thấy có chút đau lòng, cô biết Chu Hạo Thanh thích Tô Tuyết Vy nhưng không ngờ rằng anh ta lại có thể hi sinh vì Tô Tuyết Vy như vậy, thậm chí còn vì cô ấy mà kết hôn với mình.
Lục Đan Bạch biết suy nghĩ trong lòng mình nhưng Chu Hạo Thanh thì không, thậm chí anh ta còn nghĩ rằng là cô cố ý mang Tô Tuyết Vy rời khỏi, cảm giác bất lực này khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Trong phút chốc cô đã có ý nghĩ muốn hủy bỏ hôn ước này,không muốn có bất kì quan hệ gì với Chu Thanh Hạo nữa, nghĩ tới đây tim cô liền nguội lạnh, chuyện lần này đã khiến cô vô cùng đau khổ.
Nhìn Lục Đan Bạch vẻ mặt đầy dửng dưng như vậy Chu Hạo Thanh trong lòng có chút khó chịu nói: “Lục Đan Bạch, cô đừng có mà quá đáng Tuyết Vy mà có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
”
Câu nói này giống như giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Lục Đan Bạch không nói câu nào lặng lẽ ngồi xuống sô pha, lúc lâu sau mới phát ra giọng nói nặng nề: “Chu Hạo Thanh, từ giờ về sau em sẽ không tới làm phiền anh nữa, người anh muốn ở cạnh là Tô Tuyết Vy vậy thì em đi.
”
Chu Hạo Thanh không hiểu ý của cô, liền đi tới trước mặt cô nói: “Cô nói vậy có ý gì?”
Tô Tuyết Vy vội vàng chạy ra cô biết Lục Đan Bạch định nói gì, cô không muốn vì chuyện của mình mà làm tan vỡ mối quan hệ của hai người họ, mặc dù cô biết làm như vậy không tốt nhưng nếu cô không ra mặt thì mối quan hệ của bọn họ thật sự sẽ chấm dứt tại đây.
Cô vội vàng chạy tới ngồi xuống bên cạnh Lục Đan Bạch cố tình xen vào để ngắt lời cô ấy: “Tôi không hi vọng hai người vì chuyện của tôi mà trở mặt với nhau, Hạo Thanh, anh nên hiểu rằng tất cả mọi chuyện đều là do tôi van xin cô ấy.
”
Lục Đan Bạch kéo tay Tô Tuyết Vy, ánh mắt kiên định nhìn Chu Hạo Thanh, chậm rãi nói: “Chu Hạo Thanh, nếu như anh đã không muốn kết hôn với tôi vậy thì bỏ đi.
”.
Truyện Bách Hợp
Chu Hạo Thanh sững sờ, ngay sau đó liền hiểu ra những lời mà Lục Đan Bạch đã nói, quan hệ giữa hai người trong phút chốc trở nên căng thẳng.
Chu Hạo Thanh vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lục Đan Bạch nói hôn lễ này tuyệt đối không được hủy bỏ, nếu như còn hủy thêm lần nữa thì danh tiếng của hai nhà sẽ không còn nữa.
Chu Hạo Thanh làm sao có thể để chuyện như vậy xảy ra chứ, anh ta tuyệt đối không thể để chuyện này lại xảy ra lần nữa, Lục Chính Vĩ đã không còn sự kiên nhẫn đối với anh rồi nếu như lại một lần nữa hủy hôn lễ thì sẽ là chuyện lớn đấy.
Lục Đan Bạch biết việc này rất nghiêm trọng, nhưng cô đã không thể chịu được người này nữa rồi, anh ta căn bản không coi cô ra gì, trong lòng anh ta chỉ có Tô Tuyết Vy đây là điều không thể phủ nhận được, điều đó khiến cô vô cùng ghen tị với Tô Tuyết Vy.
Lục Đan Bạch ngẩng đầu lên ánh mắt lần nữa nhìn về phía Chu Hạo Thanh kiên quyết nói: “Tôi nói là hủy bỏ hôn ước đi.
”
Lục Đan Bạch biết nói ra lời này thì bản thân cô đã không còn đường lui nữa rồi, chuyện này là do cô gây ra cô chấp nhận việc tự chịu hậu quả.
Ba người trong căn biệt thự này đang vô cùng yên lặng, nhưng Trình Vũ Thanh đang ở trong bệnh viện kia thì không hề yên lặng chút nào.
Trình Vũ Thanh nhìn bầu trời đang tối dần trong lòng lại nghĩ ra một mưu kế mới, cô ta chậm rãi vén chăn lên rời khỏi giường bệnh đi tới bên cạnh cửa sổ rút điện thoại ra chuẩn bị gọi điện, cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, đứng ở cửa phòng bệnh chính là Mạnh Tú Cầm đã mất tích lâu ngày giờ đây đột nhiên xuất hiện.
Sắc mặt của Mạnh Tú Cầm vô cùng không tốt, giây phút cô ta tháo xuống chiếc mặt nạ lộ ra vô số vết thương trên khuôn mặt khiến Trình Vũ Thanh sững sờ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Còn có thể là ai được chứ? Nếu như không phải là Lâm Gia Thần thì chỉ có thể là Thịnh Vân Hạo thôi?” Mạnh Tú Cầm xoay người khóa trái cửa lại đi tới ghế nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn Trình Vũ Thanh nói.
Trình Vũ Thanh đi tới nhìn cô ta rồi bật cười thành tiếng trong lòng vô cùng hả hê, thì ra Mạnh Tú Cầm cũng có ngày bị đánh thành ra như vậy, Trình Vũ Thanh đối với cô ta chỉ có một lòng oán hận mà thôi.
Nếu như không phải vì cô ta, thì Thịnh Vân Hạo làm sao có thể quen biết với Tô Tuyết Vy được chứ càng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho cô ta gặp phải bao nhiêu chuyện phiền phức khi quay trở lại.
Chỉ cần nghĩ tới Thịnh Vân Hạo suýt nữa thì kết hôn với hai người phụ nữ này, cô ta lại nhịn không được sự nóng nảy, cảm giác muốn giết người trong lòng giống như cơn đại hồng thủy đang muốn nhấm chìm cô ta.
Nhưng mà giờ đây cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, tập đoàn Thịnh Lâm vẫn chưa thuộc về cô ta, Thịnh Vân Hạo đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta rồi, chỉ cần thêm chút nữa thôi tập đoàn Thịnh Lâm sẽ là của cô.
“Bà Tú Cầm, bà phải là người hiểu rõ ông Gia Thần là loại người như thế nào chứ, có khi bà đã làm gì đó khiến anh ta không vui cũng nên.
” Trình Vũ Thanh hừ lạnh một tiếng nói.
Mạnh Tú Cầm nghe tới đây thì vô cùng tức giận nhưng không thể trực tiếp động tay động chân với người trước mặt, nhưng mà lời cô ta nói cũng không phải không đúng, đúng là bà ta đã phạm phải điều cấm kị của Lâm Gia Thần nếu không ông ta cũng sẽ không ra tay nặng như vậy với bà ta đâu.
“Chuyện này đương nhiên là tôi biết phải xử lí thế nào, còn cô rốt cuộc là bị làm sao vậy? Không phải Lâm Gia Thần đã nói không được phép tự ý hành động sao, cô làm như vậy không sợ bị ông ta phát hiện sao, để ông ta phát hiện ra thì bộ dạng của cô cũng sẽ thê thảm giống như tôi thôi.
” Mạnh Tú Cầm cố ý cao giọng nhắc nhở.
Trình Vũ Thanh sao có thể không biết bà ta đang nghĩ gì nhưng vẫn giả vờ như bị bà ta dọa sợ, điện thoại giấu ở sau lưng âm thầm nhấn nút ghi âm lại rồi mới cố tình nói: “Để ông ta phát hiện ra rồi thì sao chứ? Không phải ông ta vẫn còn cần tới tôi để chiếm lấy Thịnh Lâm hay sao?”
Mạnh Tú Cầm tiếp tục nói: “Chúng ta hợp tác với nhau đi! Cô muốn Tô Tuyết Vy biến mất, tôi chỉ cần cô tiêu hủy mọi bằng chứng liên quan tới tôi ở trong sở cảnh sát mà thôi.
”
Trình Vũ Thanh nghe bà ta nói xong chỉ cười giễu cợt vài tiếng chứ không trả lời lại mà giơ ra chiếc điện thoại giấu ở sau lưng khẽ nhếch khóe môi nói: “Bà Tú Cầm, bà đang muốn mua chuộc tôi sao? Bà định dùng chuyện của Tô Tuyết Vy để mua chuộc tôi sao?”
Mạnh Tú Cầm sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Trình Vũ Thanh chứ chỉ là bà ta cố tình tỏ ra không biết gì, giờ đây vẫn còn giả ngốc lên tiếng hỏi: “Tuổi tác của tôi có chút lớn rồi cho nên tôi không hiểu mấy người trẻ các cô đang nói gì cả.
”
Trình Vũ Thanh lấy ra điện thoại lắc qua lắc lại trước mặt Mạnh Tú Cầm nói: “Không biết bà Tú Cầm đây có vừa ý với cách làm của tôi hay không?”
Mạnh Tú Cầm tức tới nỗi mặt tái nhợt đi, không ngờ rằng Trình Vũ Thanh cô ta lại nham hiểm như vậy, Mạnh Tú Cầm bình tĩnh lại nhìn cô ta.
.