Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 212: 212: Lục Đan Bạch Biến Mất




Ánh đèn dần trở lại sân khấu, phản chiếu bóng của Chu Hạo Thanh mà không phải Lục Đan Bạch, mọi người đã bắt đầu bàn tán.
Tô Tuyết Vy có chút lo lắng đi tới phòng thay quần áo, đẩy cửa ra và gọi:"Đan Bạch, cô có ở bên trong đó không?"
Phòng thay đồ trống không, ghế và đồ đạc đều bị lật sang một bên, điện thoại thì rơi xuống đất.

Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy có chút bất an, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Chu Hạo Thanh ở trên sân khấu chỉ cảm thấy có chuyện không ổn, anh ta vội vàng nhảy xuống sân khấu tìm người.

Lúc này cả khách sạn lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.
Người dẫn chương trình không ngừng xoa dịu cảm xúc của mọi người trên sân khấu, Lục Chính Vĩ cau mày nhìn tất cả những điều này, Long Duệ Ân ở bên cũng có chút lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
Tô Tuyết Vy cầm điện thoại rời khỏi phòng thay đồ ngay lập tức, chắc hẳn cô ấy vẫn đang ở trong khách sạn, không thể biến mất ngay được, trừ khi có người cố tình làm như vậy.
Vừa mới xoay người đi ra ngoài liền đụng phải Chu Hạo Thanh vội vàng đi tới, hai người nhìn nhau, Chu Hạo Thanh thấp giọng hỏi:"Tuyết Vy, có chuyện gì sao?"
Tô Tuyết Vy đưa Chu Hạo Thanh tới một con hẻm nhỏ, lấy điện thoại di động trong tay ra nói:"Lúc tôi đi vào phòng thay quần áo tìm thấy điện thoại di động của cô ấy, nhưng người thì đã biến mất."
Điện thoại là điện thoại của Lục Đan Bạch, rốt cuộc cô ấy đã đi đâu? Anh ta cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ viển vông trong đầu.

"Đừng lo, tôi sẽ tìm.

Chắc cô ấy đang ở trong khách sạn này thôi, chưa thể đi xa được.”
Tô Tuyết Vy nhanh chóng đi tìm ở nơi khác, chắc hẳn cô ấy chưa thể đi xa được trừ khi có người khác đưa cô ấy đi.
Mới vừa đi đến góc cầu thang thì cô liền đụng phải một người, Tô Tuyết Vy ôm trán liếc mắt nhìn người trước mặt, có chút cảm khái nhưng sau đó trên mặt lại hiện ra vẻ ngạc nhiên..
Thịnh Vân Hạo nhìn Tô Tuyết Vy trước mặt, trên mặt cũng có chút kinh ngạc, người mà anh không tìm được đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt.
Hai người im lặng nhìn nhau, Tô Tuyết Vy cảm thấy cả người run lên, hơi cụp mắt xuống, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đang trói trên tay Thịnh Vân Hạo, cô giật mình vội hỏi: "Tay anh bị làm sao thế?"
Khi Tô Tuyết Vy có phản ứng lại thì cô đã hoảng sợ đưa tay lên che miệng mình lại, Thịnh Vân Hạo nhìn thấy hành động của cô cùng với những lời cô vừa hỏi anh thì trong lòng không khỏi có tia xúc động.

"Tôi không sao."
Tô Tuyết Vy nghe anh nói vậy thì biết anh không muốn nói nhiều với mình, dù sao cũng không phải là cô bị thương, vì vậy cô cảm thấy có chút can đảm và sờ sờ vào tay anh rồi nói: "Để tôi xem xem có nghiêm trọng không?"
Thịnh Vân Hạo nhìn xuống thấy Tô Tuyết Vy đang chữa trị vết thương cho mình, anh biết mình không nên làm như vậy nhưng anh không thể ngăn cản lại được, Tô Tuyết Vy hiền lành và tốt bụng, anh chưa từng thấy được gặp qua một người như vậy.

Khi Tô Tuyết Vy tháo băng ra, vết sẹo trên cánh tay của Thịnh Vân Hạo đã khiến cô vô cùng sững sờ.
Điều này là để tránh tác dụng của thuốc hành hạ anh.

Trước khi bác sĩ đến biệt thự, anh đã liên tục dùng mảnh thủy tinh đâm vào người để có thể giữ cho mình tỉnh táo nhất.
"Tại sao? Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy?" Tô Tuyết Vy có chút kinh hãi, chỉ có thể tiếp tục nhìn anh.
Đột nhiên một tiếng súng vang lên từ lối vào khách sạn.

Tô Tuyết Vy sửng sốt, chẳng lẽ là nhóm người mà Trì Linh Ngọc tìm tới ư? Những người này có chuyện gì vậy, tại sao họ lại đi vào mà không đợi tín hiệu?
Thịnh Vân Hạo nhanh chóng kéo Tô Tuyết Vy vào nhà vệ sinh bên cạnh, đồng thời khóa trái cửa lại.


Trong lòng của anh thì sự an toàn của Tô Tuyết Vy vẫn là xếp đầu tiên.
Tô Tuyết Vy còn chưa kịp phản ứng thì nhìn vết sẹo trên tay của Thịnh Vân Hạo khiến cô có chút tức giận.

Cô kéo cánh tay của Thịnh Vân Hạo xuống rồi cố gắng rửa vết thương cho anh, nhưng lại phát hiện ra rằng cô không đủ tư cách để làm như vậy.
Thịnh Vân Hạo cũng có thể đoán được một chút trong lòng khi nhìn thấy phản ứng của cô.
“Tôi xin lỗi, tôi đã gây ra rắc rối rồi.” Tô Tuyết Vy lùi lại và cúi đầu nói.
Đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị người bên ngoài gõ vào, Thịnh Vân Hạo liếc mắt rồi vội vàng dẫn cô đến một buồng vệ sinh trốn, vừa lúc hai người khóa cửa lại thì cánh cửa lớn kia bị bật ra.
Hai người ở rất gần trong buồng vệ sinh, tay của Thịnh Vân Hạo đang bảo vệ sau lưng của Tô Tuyết Vy, cô có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Người ngoài cửa chỉ nhìn thoáng qua liền vội vàng rời đi, nơi này là nhà vệ sinh nữ, bọn họ sao lại tới nơi này chứ?
Nghe giọng nói dần dần xa dần ngoài cửa, Tô Tuyết Vy mới thở dài một hơi, những người này là ai vậy?
Thịnh Vân Hạo vẫn không buông cô ra mà chỉ khẽ ngửi mái tóc của cô, những ngày không có Tô Tuyết Vy khiến anh cảm thấy sống còn hơn chết.
"Tuyết Vy..." Giọng nói nghẹn ngào của Thịnh Vân Hạo vang lên bên tai cô.
Tô Tuyết Vy sửng sốt liếc nhìn biểu hiện của Thịnh Vân Hạo.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt anh rồi nói nhỏ:
"Thịnh Vân Hạo? Anh có say không?"
Thịnh Vân Hạo phớt lờ giọng nói của cô, anh ôm chặt eo rồi đặt cằm lên vai cô, không ngừng lẩm bẩm:"Anh rất nhớ em, Tuyết Vy."

Tô Tuyết Vy bị lời nói của anh làm cho sững sờ, anh rõ ràng là một người tài giỏi, hào hoa, tại sao lại đột nhiên trở nên thế này?
Tự dưng cô cảm thấy đau khổ trong lòng.
“Thịnh Vân Hạo, anh biết đấy, thân phận và kinh nghiệm sống của tôi không thể bằng anh được.” Tô Tuyết Vy phá vỡ mọi ảo tưởng của Thịnh Vân Hạo trong từng lời nói.
Nghe thấy những gì Tô Tuyết Vy nói nhưng Thịnh Vân Hạo vẫn không buông cô ra, anh nghĩ cứ để anh say cho đến khi anh có thể quên hết phiền muộn.
“Tôi không biết, tôi không biết cái gì hết.”
Tô Tuyết Vy lê người và mở cửa buồng vệ sinh, cô vừa định đưa người rời đi thì có một âm thanh từ buồng vệ sinh trong cùng truyền đến.
Thịnh Vân Hạo đứng thẳng người đi theo Tô Tuyết Vy, cửa nhà vệ sinh cuối cùng có tiếng kêu cót két, Tô Tuyết Vy thấp giọng ở cửa hỏi:"Cô là ai?"
“Hừ… hừ.” Không có ai đáp lại, chỉ có vài tiếng rên rỉ nhưng lực tác động vào tấm cửa càng lúc càng mạnh.
Tô Tuyết Vy mở khóa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền sửng sốt.

Sao có thể như thế này?
Cô vội vàng bước vào bên trong đỡ Lục Đan Bạch lên và rút ​​miếng giẻ trên miệng cô ấy ra hỏi: "Làm sao lại thành ra thế này? Đan Bạch, có chuyện gì vậy?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.