Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 23: 23: Hãy Để Anh Chăm Sóc Em





"Nơi làm việc mà em nhắc tới có phải là Câu lạc bộ Hoàng Kim đúng không? Tuyết Vy, em không nên đến những nơi như vậy." Chu Hạo Thanh cau mày nhắc nhở.
Tô Tuyết Vy kinh ngạc nhìn anh ta, trong lòng lạnh xuống.
"Anh đang điều tra tôi sao?"
“Tuyết Vy, em nghe anh giải thích, anh là vì lo lắng cho em nên mới nhờ người hỏi thăm tung tích của em.” Thấy Tô Tuyết Vy tức giận, Chu Hạo Thanh lập tức giải thích.
"Được rồi, tôi và anh là người không cùng một thế giới.

Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ và quan tâm của anh dành cho hai mẹ con tôi ở nước ngoài trước đây.

Nhưng bây giờ tôi đã trở lại, tôi thực sự không muốn làm phiền anh nữa.

Cảm ơn anh, Hạo Thanh."
Tô Tuyết Vy từ tận đáy lòng cảm ơn Chu Hạo Thanh.
Năm đó nếu không có anh ta, cô và Thần Vũ căn bản không thể nào sống nổi ở nước ngoài một mình.


Chu Hạo Thanh đã chăm sóc mẹ con cô hết lòng trong suốt bốn năm ở nước ngoài.
Nhưng cô vốn cho rằng anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, không ngờ rằng lại chính là người kế vị của nhà họ Chu, còn cô là gì?
Một người như vậy ngay cả làm bạn cũng không thích hợp, thì sao cô dám để Chu Hạo Thanh chăm sóc mình được.
“Tuyết Vy, hãy để anh chăm sóc em.” Chu Hạo Thanh kiên trì nói.
Tô Tuyết Vy không để ý lời anh ta nói, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, mặc cho Chu Hạo Thanh lảm nhảm bên tai, cô bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, Chu Hạo Thanh từ khi nào lại giống như mẹ chồng vậy.
“Mẹ ơi, con về rồi.” Thần Vũ đột nhiên xuất hiện ở cửa, vui mừng hét lên.
Tô Tuyết Vy quay đầu lại, nụ cười trên khuôn mặt lập tức dập tắt khi nhìn thấy Tô Minh Nguyệt dắt tay Thần Vũ với vẻ mặt bình tĩnh.
Cô nhanh chóng bước tới kéo Thần Vũ thoát khỏi tay Tô Minh Nguyệt, nghiêm khắc mắng.
"Không phải chị y tá đưa con đi kiểm tra sao? Ai cho con chạy lung tung, con không biết không được đi cùng người lạ sao? Mẹ dạy con như thế nào hả?"
“Mẹ, con sai rồi, nhưng cô xinh đẹp này nói rằng cô ấy biết mẹ.” Mặc dù Thần Vũ không biết tại sao mẹ lại tức giận, nhưng bé vẫn xin lỗi như muốn lấy lòng.
“Tô Tuyết Vy, đã lâu không gặp.” Tô Minh Nguyệt nhìn cô nở nụ cười vô hại, nhưng trong lòng lại hận cô thấu xương.
Tô Tuyết Vy kéo Thần Vũ lùi lại phía sau, bày ra tư thế bảo vệ và vẻ mặt đề phòng nhìn cô ta, cô không nghĩ sẽ gặp Tô Minh Nguyệt vào lúc này.
“Cô làm gì ở đây?” Tô Tuyết Vy lạnh lùng hỏi.
"Tất nhiên là để đưa Thần Vũ quay lại.

Tôi nghe nói cô cũng đang ở đây vì vậy liền nghĩ hay là qua chào hỏi một tiếng." Tô Minh Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt chân thành.
“Đừng có giả bộ trước mặt tôi, Tô Minh Nguyệt nơi này không hoan nghênh cô, mời cô đi ngay cho.” Tô Tuyết Vy cảm thấy buồn nôn khi nhìn cô ta, như thể những chuyện xảy ra từ bốn năm trước đang lặp lại trong đầu cô.
“Tô Tuyết Vy, cô vẫn không thay đổi, luôn không kiên nhẫn, cô không biết như vậy sẽ nhanh chóng thất bại trước kẻ địch sao?” Tô Minh Nguyệt nhếch miệng cười xấu xa.
Tô Tuyết Vy nghe vậy ngược lại cười nói.
“Đúng vậy, tôi luôn không kiên nhẫn nên mới đóng vai ác.” Chỉ cần nghĩ đến tất cả những chuyện trước đây liền khiến cô cảm thấy chán ghét vạn phần.
Ánh mắt Tô Minh Nguyệt trở nên tức giận khi nghe những lời đó, cô ta đột nhiên liếc mắt nhìn về phía Thần Vũ đang nép sau lưng Tô Tuyết Vy.
"Con trai của cô cũng thật là đẹp trai.


Tôi đoán cô và ba nó nhất định rất yêu thương nhau." Nói xong không khỏi nhìn về phía Chu Hạo Thanh đang đứng bên cạnh.
Tô Tuyết Vy nghe vậy đột nhiên nói với Chu Hạo Thanh: "Anh đưa Thần Vũ ra ngoài trước đi."
Chu Hạo Thanh mặc dù không biết Tô Minh Nguyệt là ai, nhưng thấy bộ dáng đề phòng của Tô Tuyết Vy và dáng vẻ không có ý tốt của đối phương cũng không hỏi nhiều.
“Thần Vũ, nào, chú dẫn cháu ra ngoài chơi.” Sau đó hai người rời khỏi phòng bệnh.
Ngay sau khi Chu Hạo Thanh rời đi, Tô Tuyết Vy cười lạnh: "Rốt cuộc cô đến đây làm gì?"
"Cô căng thẳng gì chứ, tôi chỉ muốn xem người đàn ông mà cô dụ dỗ trông như thế nào.

Không ngờ dáng dấp anh ta cũng không tệ, nhìn thật thư sinh.

Nhưng tôi vẫn không hiểu cô đã có đứa trẻ rồi, sao còn quay về?" Lời cuối cùng Tô Minh Nguyệt gần như gầm lên.
Tô Tuyết Vy nghe vậy đột nhiên tiến lên một bước, trong mắt ẩn chứa lửa giận mà Tô Minh Nguyệt không hiểu được, không nhanh không chậm nói:
"Vậy bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, bốn năm trước tôi từng quyến rũ một người đàn ông, cô không biết sao? Chẳng lẽ cô không thấy lông mày của Thần Vũ rất giống..." Tô Tuyết Vy cố ý dừng lại sau đó nói tiếp:
“Trông có giống Thịnh Vân Hạo không?” Cô bỗng nhiên tiến tới thì thầm vào tai Tô Minh Nguyệt.
Quả nhiên lời này vừa nói ra, cô ta khó tin nhìn Tô Tuyết Vy đồng thời thực sự cảm thấy lông mày của Thần Vũ rất giống Thịnh Vân Hạo.
“Cô...”
Tô Tuyết Vy lùi lại mấy bước, lạnh lùng khoanh tay nhìn Tô Minh Nguyệt.
"Sao? Cô sợ, hay cô đã quên? Vậy tôi có nên nhắc cho cô nhớ rằng bốn năm trước, chính cô và mẹ cô đã dàn dựng tiết mục tôi bị bắt gian tại trận và cố ý để Thịnh Vân Hạo nhìn thấy?

“Hay là cô quên mất lúc đó tôi đang mang thai rồi? Nếu không phải bị cô phát hiện, tôi có muốn cũng không có chuyện sau đó được.” Đối mặt với liên tiếp vấn đề do Tô Tuyết Vy công kích, Tô Minh Nguyệt hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo vừa rồi.
Cô đã bị cô ta tình cờ phát hiện ra chuyện cô mang thai cách đây bốn năm.
Giữa cô và Thịnh Vân Hạo vốn đã tồn tại hiểu lầm, không ngờ rằng Tô Minh Nguyệt và Mạnh Tú Cầm lại đổ thêm dầu vào lửa dàn dựng cảnh bắt gian cô cùng với người đàn ông khác, để cho Thịnh Vân Hạo nhìn thấy.
Bây giờ cô ta còn có mặt mũi đến gặp cô.
"Tô Tuyết Vy, cô muốn thế nào? Đừng hòng dùng con mình để uy hiếp anh Vân Hạo, tôi nói cho cô biết anh ấy sẽ không thừa nhận đứa con của cô và gã đàn ông đó đâu." Tô Minh Nguyệt đột nhiên kích động hét lên.
Tô Minh Nguyệt trong lòng biết rõ nếu Thịnh Vân Hạo biết giữa anh và Tô Tuyết Vy có một đứa con, hoặc biết Thần Vũ là con của anh, anh nhất định sẽ quay về bên Tô Tuyết Vy, đó là điều mà cô ta không bao giờ cho phép.
Cô ta tuyệt đối không thể để một con khốn như Tô Tuyết Vy trở về Thịnh Vân Hạo được.
“Tôi muốn thế nào vậy phải xem thái độ của cô thế nào.” Tô Tuyết Vy nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Tô Minh Nguyệt bỗng cảm thấy rất sung sướng.
Mặc dù cô không biết Tô Minh Nguyệt đã dùng phương pháp gì để khiến Thịnh Vân Hạo đối với cô hết hy vọng, nhưng cô chắc chắn đó là một thứ thủ đoạn dơ bẩn.
Nhưng bây giờ cô không còn quan tâm nữa.
"Ý cô là gì? Cô đang uy hiếp tôi?" Tô Minh Nguyệt cuồng loạn chất vấn.
"Cho dù là đe dọa, cô có thể làm gì tôi? Nếu một ngày tôi vô tình chạy đến nói với Thịnh Vân Hạo sự thật, cô nghĩ sao?" Tô Tuyết Vy cười quỷ dị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.