Trần Vũ Tịch đã không còn nghe được bọn họ nói chuyện, đôi tay nắm lại, vọt ra khỏi phòng học.
Cô thuê xe đi tới cao ốc tập đoàn Ngạo Thế, đi tới phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong thì bị thư ký ngăn lại, nghe cô ta nói, Ngạo Dạ Phong đang ở phòng họp.
Đợi đến khi Trần Vũ Tịch chạy tới nơi đó, lại bị thư ký bên ngoài phòng họp ngăn lại.
"Ngạo tổng đang họp, cô không thể đi vào!"
"Tôi muốn gặp hắn, có chuyện nhất định tôi phải hỏi hắn." Trần Vũ Tịch nói, liền muốn xông vào phòng làm việc, nhưng vẫn bị ngăn lại.
"Cuộc họp này đối với tập đoàn Ngạo Thế mà nói rất quan trọng, thật sự cô không thể đi vào, nếu có chuyện gì thì chi bằng đợi đến lúc Ngạo tổng họp xong hãy nói."
Nhìn dáng vẻ nữ thư ký rất đắn đo, Trần Vũ Tịch cũng không muốn xông vào nữa mà đứng ở bên ngoài cửa phòng họp chờ.
Bên trong Ngạo Dạ Phong đang họp, nghe được Trần Vũ Tịch nói chuyện bên ngoài, vì vậy nhanh chóng sớm kết thúc cuộc họp, chờ sau khi mọi người rời đi, Trần Vũ Tịch mới bước vào. Sau lưng còn có thư kí kia đi theo.
"Cô ra ngoài trước đi! Bảo người của công ty ở bên ngoài chờ một chút, lát nữa tôi muốn cùng bọn họ bàn lại chút chuyện, kế hoạch sắp tới."
Nữ thư ký gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
"Ngạo Dạ Phong, rốt cuộc anh có ý gì, có phải anh đã khiến trường học phải điều Đường Dật đi?" Trần Vũ Tịch dùng sức siết bàn tay nhỏ bé, gắt gao nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong.
Mặt Ngạo Dạ Phong không chút thay đổi, sửa sang lại văn kiện trên bàn, "Cô chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà chạy tới chỗ tôi làm ầm ĩ sao?"
"Chuyện nhỏ? Đường Dật rất thích công việc này, hơn nữa thầy ấy cũng cần công việc này, tại sao muốn điều thầy ấy đi, nguyên nhân cũng bởi vì tôi thích thầy ấy sao?"
Tới cùng hắn sao lại thế này, cần phải đem chuyện này làm tuyệt tình vậy sao? Trần Vũ Tịch đã từng đối với Ngạo Dạ Phong có một tia hảo cảm, bây giờ tất cả đều biến thành khinh bỉ cả rồi, tiểu nhân, hiện tại Ngạo Dạ Phong trong mắt của cô, hoàn toàn là một tên tiểu nhân.
"Tôi không làm bất cứ chuyện gì, về chuyện Đường Dật bị điều đi, không liên quan gì tới tôi, cô nàng cô tìm lộn người rồi." Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt nói, xoay người nhìn chằm chằm đôi mắt chất vấn kia của Trần Vũ Tịch, "Nếu quả như thật tôi muốn đối phó với Đường Dật, căn bản không cần thiết phải làm như vậy."
Trần Vũ Tịch nheo mắt lại, "Nhưng ngoài anh ra thì còn ai có thể làm được như vậy, tập đoàn Ngạo Thế vẫn luôn tài trợ cho trường Anh Hào, hơn nữa còn là sau khi anh biết tôi thích Đường Dật mới phát sinh chuyện này, anh dám nói anh không biết, anh dám nói không phải anh làm sao?"
"Trần Vũ Tịch!" Ngạo Dạ Phong cũng cất cao giọng, "Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới tôi, có tin hay không là tùy cô."
Trần Vũ Tịch biết mình bất lực, coi như là Ngạo Dạ Phong làm, coi như hắn thừa nhận, thì cô có thể làm được gì. Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ rằng Ngạo Dạ Phong sẽ làm như vậy. Mắt Trần Vũ Tịch ngập nước mắt rời khỏi phòng họp, Ngạo Dạ Phong hít một hơi thật sâu.
Chờ sau khi hắn xử lý tốt tất cả mọi chuyện, trở lại phòng làm việc, trong đầu vẫn nhớ đến Trần Vũ Tịch ban nãy, nhìn cô thật sự rất để ý Đường Dật, không biết vì sao có loại cảm giác làm cho người ta thật chán ghét. Hắn đang tức giận, không thể không tức giận, cũng chỉ vì Trần Vũ Tịch không tin lời hắn, hơn nữa còn là vì nam nhân khác mà tới chất vấn hắn.
Gọi điện thoại cho trường học hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, mới biết đó là ý của ông nội.
Để điện thoại xuống, Ngạo Dạ Phong nhíu mày lần nữa, hắn do dự nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn chọn không giải thích chuyện này với Trần Vũ Tịch, hắn dựa vào cái gì mà muốn giải thích đây.