Nhìn xe đã đi xa, hai nữ sinh nói thầm với nhau vài câu, sau đó cười cười với Trần Vũ Tịch:
- Nếu như vậy, chuyện luyện tập Taekwondo, hôm nào rồi hãy nói, bọn tới đi trước.
Không đợi Trần Vũ Tịch kịp nói chuyện, hai nữ sinh đã xoay người đi khỏi, nhìn dáng vẻ của các cô, giống như đang cười nhạo Trần Vũ Tịch. Trần Vũ Tịch hít một hơi thật sâu, nhưng tức giận trong lòng vẫn không tiêu. Sau khi cô thuê xe trở về, một cước đá văng cửa phòng Ngạo Dạ Phong, đi vào.
Lúc này Ngạo Dạ Phong đang ngồi bên máy tính:
- Ngạo Dạ Phong, hôm nay đầu óc anh có phải bị nước vào rồi không, tại sao đối xử với bạn học của tôi như vậy? Không phải là vì diện mạo anh đẹp trai một chút nên mới muốn xin số điện thoại của anh sao? Không cho cũng không sao, nhưng anh làm đến mức như vậy thì được sao?
Ngạo Dạ Phong liếc cô một cái, cúi đầu tiếp tục nhìn máy tính:
- Anh không phải tài xế của em, đưa đón em đi học là ý của ông nội, nếu như có thể nói, anh chắc chắn sẽ không đi. Bảo anh lái xe chở người khác, chớ nói đùa.
Trần Vũ Tịch nheo mắt lại, hung hăng cắn môi dưới, trong lòng xẹt qua một tia mất mát:
- Hoá ra là vậy, anh yên tâm, bắt đầu từ ngày mai anh không cần phải đưa đón tôi đi học, tôi sẽ nói với ông nội. Tôi không làm phiền nổi đại tổng giám đốc anh.
Nói xong Trần Vũ Tịch xoay người rời đi.
- Này. . . . . . Vũ Tịch! - Ngạo Dạ Phong đuổi theo - Anh không có ý này! - Nhưng Trần Vũ Tịch đã chạy xuống lầu tìm ông cụ Ngạo. “Nha đầu đáng chết này gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải uống lộn thuốc rồi không.”
Đợi đến khi Trần Vũ Tịch lên lầu, Ngạo Dạ Phong xông tới chỗ cô, một phát bắt được tay cô:
- Vũ Tịch, tới đây anh có chuyện cần nói với em!
Trần Vũ Tịch dùng sức hất tay của anh ra.
- Tôi không có gì cần nói với anh. - Nói xong quay đầu đi về phòng của mình.
Ngạo Dạ Phong nhíu mày, anh vẫn chưa gặp qua cô gái nào bướng bỉnh như vậy. Tiếp đó anh nắm lấy tay cô, kéo vào phòng mình, khóa cửa phòng lại.
Trần Vũ Tịch thấy đi không được, đứng trước mặt Ngạo Dạ Phong, hai tay ôm trước ngực dáng vẻ lạnh lùng. Mắt Ngạo Dạ Phong khẽ chìm, anh chưa từng thấy qua cô gái nào khó trị khó như vậy, chỉ cần là cô gái anh muốn, cho dù có bướng bỉnh đi nữa thì cũng sẽ bị nắm trong tay rất dễ dàng, chẳng lẽ đầu óc của cô bị hỏng rồi.
- Có chuyện gì nói mau, tôi còn có chuyện !
- Em thì có thể có chuyện gì?
Trần Vũ Tịch dừng lại:
- Tôi có chuyện gì, liên quan gì tới anh, còn nữa, tôi đã nói với ông nội, bắt đầu từ ngày mai Trần sư phó sẽ đưa đón tôi đi học, anh sẽ có nhiều thời gian đi trêu ghẹo đàn bà khác hơn. Có phải phấn khích sắp nhảy dựng lên rồi không?
Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày, con mắt sắc tối đến không thể tối hơn nữa:
- Anh trong mắt em là người như vậy sao?
Trần Vũ Tịch nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Ngạo Dạ Phong, cơ thể khẽ chuyển động lui về phía sau một bước. Cô rất ít khi thấy bộ dạng này của Ngạo Dạ Phong, bình thường anh luôn có bộ dạng ngang ngược bất phục, nói chuyện với cô bao giờ cũng nửa đùa nửa giỡn. Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn.
Mặc dù không muốn nói, nhưng vẫn mở miệng:
- Không phải anh luôn là cái dạng đó sao? Chính anh cũng đã nói vậy, tôi. . . . . . – Lời Trần Vũ Tịch còn chưa nói hết, đã bị Ngạo Dạ Phong kéo qua một cái, đè lên tường, cố áp môi lên, trừng phạt cô gái bướng bỉnh cứng đầu cứng cổ trước mắt.
Nhưng thấy khóe miệng Trần Vũ Tịch nâng lên nụ cười lạnh, cuối cùng Ngạo Dạ Phong buông tay cô ra:
- Tại sao cười?
- Ngạo Dạ Phong, tôi phát hiện anh ngoài ức hiếp tôi như vậy ra, đã không còn biện pháp khác! Không phải là anh luôn cho mình là thiên tài sao? Thì ra là vẫn ấu trĩ như vậy. - Trần Vũ Tịch thấy anh buông tay ra, lạnh lùng nói, sau đó liếc anh một cái rồi xoay người rời đi.