- Vậy tại sao anh phải như vậy? - Trần Vũ Tịch dùng sức siết chặt quả đấm. Nếu là ở nhà, nhất định cô đã không khách khí mà đánh tới.
- Anh chỉ nhìn không thuận mắt. Em cũng là phụ nữ, làm phiền em kiểm điểm một chút, Ngạo gia chúng ta cũng không có bản lĩnh giải thích loại chuyện như thế này với truyền thông.
Trần Vũ Tịch hoàn toàn mất đi bình tĩnh, dùng sức cầm hoa hồng trong tay đánh vào Ngạo Dạ Phong. Cánh hoa bay ra khắp nơi, Ngạo Dạ Phong lấy tay ngăn cản Trần Vũ Tịch đang không ngừng đập hoa tới.
- Trần Vũ Tịch, em dừng tay cho anh! Em điên rồi sao?
- Tôi thấy anh mới điên rồi chứ, anh chính là một kẻ bị bệnh thần kinh. - Trần Vũ Tịch không khách khí chút nào, dùng hoa đập vào Ngạo Dạ Phong.
Ngạo Dạ Phong một phát bắt được tay Trần Vũ Tịch, đoạt lấy hoa trong tay cô, ném ra ngoài, không để ý, vừa đúng ném vào người đàn ông đang đi về phía này.
Người đàn ông mang theo nụ cười đùa giỡn, cúi đầu nhìn hoa rơi trên mặt đất và cánh hoa khắp nơi.
- Được rồi, được rồi ~ hai người chớ làm ầm ĩ có được không, sao lại giống như oan gia vậy, vừa ở cùng nhau là sẽ gây gổ. - Thẩm Thiên Dật vẫn chưa chú ý tới người đàn ông đang đi tới bên này, bất đắc dĩ tiến lên khuyên nhủ.
- Không phải chuyện của anh/cậu!(*)
(*) trong tiếng Trung chỉ xưng ta và ngươi chứ không có nhiều cách xưng hô như người VN.
Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong gần như đồng thời mở miệng, Thẩm Thiên Dật ngẩn ra, lạnh lùng nói:
- Tôi cũng không thời gian xem hai người ở đây liếc mắt đưa tình, tôi vẫn nên đi tìm Lục Giai của tôi thôi. . . . . . - Ngay lúc xoay người, đụng phải người đàn ông đứng trước mặt kia.
Mà lúc này Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong ở sau lưng cũng chú ý tới anh ta, hai người cùng lạnh đi.
Đột nhiên Thẩm Thiên Dật cảm thấy từ sau lưng truyền đến một cỗ cực kỳ lạnh lẽo, loại cảm giác này rất quen thuộc. Anh quay đầu nhìn nhìn Ngạo Dạ Phong, quả nhiên cậu ta đang âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt này.
Mà Trần Vũ Tịch cũng rất bất ngờ, tại sao lại đụng phải anh ta ở chỗ này.
-Vũ Tịch, chúng ta đi! - Ngạo Dạ Phong một phát bắt lấy Trần Vũ Tịch, lôi kéo cô muốn đi ra ngoài.
- Chúng ta vừa mới cãi nhau xong, làm phiền anh biểu hiện dáng vẻ như mới cãi nhau. Tôi tự về trường học. - Nói xong, Trần Vũ Tịch buồn bực trong đầu đi ra ngoài.
Ngạo Dạ Phong ngừng lại một chút, đi theo Vũ Tịch ra ngoài. Lúc lướt qua Ngô Duẫn Kỳ, Ngạo Dạ Phong đột nhiên dừng bước, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh:
- Xem ra cảnh cáo của tôi không có hiệu quả, có điều tôi sẽ rất nghiêm túc suy nghĩ một chút xem nên đối phó với anh như thế nào.
Nói xong Ngạo Dạ Phong xoay người ra khỏi nhà hàng, đến khi anh đi ra, Trần Vũ Tịch đã đi mất rồi.
Thẩm Thiên Dật liếc mắt nhìn Ngạo Dạ Phong trầm muộn, một tay vịn bờ vai của anh:
- Không phải cậu sẽ nghiêm túc đối với nha đầu kia chứ?
Ngạo Dạ Phong lạnh lùng nhìn anh một cái:
- Cậu cảm thấy tôi sẽ ngây thơ như vậy sao? - Nói xong đi tới xe.
Thẩm Thiên Dật bất đắc dĩ lắc đầu, cái này còn chưa tính là ngây thơ sao? Ngạo Dạ Phong chính là dáng vẻ cái này, không muốn thừa nhận chuyện gì, chết cậu ta cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, nhưng rất rõ ràng vừa rồi khi người đàn ông kia đến đã làm cho khắp người Ngạo Dạ Phong tràn đầy mùi dấm, chẳng lẽ bản thân cậu ta thật sự không phát hiện?
Trở lại trường học, Ngô Kỳ đã sớm ngồi trong phòng học, nhìn Trần Vũ Tịch thở hổn hển ngồi vào chỗ, nhíu mày một cái sáp lại.
- Sao vậy? Cãi nhau với Ngạo đại tổng giám đốc?
Trần Vũ Tịch vung tay lên:
- Chớ nói đến người kia với tớ, phiền chết mất! Còn cả ngày nói tớ là tiểu nha đầu gì đó, còn không phải là mình hết sức ngây thơ, cái gì cũng muốn quản, cho là ba mẹ tớ sao!