Ở phương diện này Trần Vũ Tịch vẫn còn đủ lý trí, một khi nhận rõ sự thật cô có thể kích động giữ mình lại đúng lúc, tuyệt sẽ không đi quá nửa bước. Cho nên cảm giác của cô đối với Ngạo Dạ Phong cũng dừng bước tại đây. Anh chính là một bình hoa, chỉ để ngắm, thỉnh thoảng lấy ra trêu chọc cho vui, thậm chí. . . . . . bắt nạt một chút!
Nhớ tới chuyện con chó, trên mặt Trần Vũ Tịch lộ ra nụ cười gian trá lần nữa. Trước kia mỗi lần đối đầu với Ngạo Dạ Phong, bất kể vừa bắt đầu người nào chiếm ưu thế thì cuối cùng thua thiệt vẫn luôn là cô. Lần này, nhất định cô phải nhìn thật kĩ một chút, dáng vẻ Ngạo Dạ Phong luôn trấn định bình tĩnh sợ hãi.
Hơn nửa giờ sau, rốt cuộc người đàn ông kia cầm tài liệu đi ra ngoài. Ngạo Dạ Phong lại đem nâng một phần tại liệu khác lên xem.
- Em chờ thêm chút nữa, rất nhanh là có thể xem xong phần tài liệu này, anh dẫn em đi mua một cái. - Ngạo Dạ Phong thản nhiên nói, ánh mắt không rời khỏi tài liệu trong tay.
Trần Vũ Tịch cũng không từ chối.
Chủ nhật
Trần Vũ Tịch rời giường từ sáng sớm, tâm tình đặc biệt tốt bởi vì vào ngày hôm qua cô biết được một bí mật vô cùng lớn của Ngạo Dạ Phong.
Cho nên hôm nay cô phải đi ra ngoài một chuyến.
- Dạ Phong đại ca, hôm nay anh không cần đến công ty sao? - Trần Vũ Tịch chạy nhảy đến trước mặt Ngạo Dạ Phong, cười sáng lạn nói.
Ngạo Dạ Phong đang ngồi ở phòng khách nhìn laptop.
Đột nhiên bị Trần Vũ Tịch gọi như vậy Ngạo Dạ Phong ngạc nhiên quay đầu nhìn cô:
- Em. . . . . .
- Cả một ngày đều không đi sao? - Trần Vũ Tịch hỏi lần nữa.
Ngạo Dạ Phong không rõ chân tướng, đơn giản ừ một tiếng.
Không để anh hỏi rõ ràng tình huống, Trần Vũ Tịch đã chạy ra ngoài, lúc ở cửa ra vào gặp phải ông cụ Ngạo đi vào.
- Ông nội buổi sáng tốt!
Ngạo ông cụ thấy dáng vẻ Trần Vũ Tịch cũng ngẩn ra. Bình thường đến chủ nhật, Vũ Tịch đều luôn sắp đến buổi trưa mới có thể rời giường được, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy.
- Vũ Tịch chào buổi sáng! Bây giờ muốn đi ra ngoài sao?
Trần Vũ Tịch gật đầu một cái, "Đi ra ngoài mua chút đồ, ông nội, cháu đi trước! Trần Vũ Tịch phất phất tay với ông, xoay người chạy ra ngoài.
Ông cụ Ngạo xoay người nhìn bóng lưng của cô:
- Có cần bảo bác Trần lái xe đưa cháu đi?
- Không cần đâu ông nội, cháu sẽ nhanh chóng quay về! – Tiếng Trần Vũ Tịch đi xa, ông cụ Ngạo mới xoay người đi tới phòng khách.
Thấy Ngạo Dạ Phong ông cụ Ngạo không khỏi hỏi nhiều một câu:
- Chủ nhật sao cháu không cùng Vũ Tịch đi ra ngoài dạo một chút vậy?
- Cùng cô ấy thì đi dạo cái gì? - Ngạo Dạ Phong không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm máy vi tính thản nhiên nói. Tiểu nha đầu kia cũng không cho anh cơ hội nói chuyện.
- Con bé là vợ chưa cưới của cháu, cùng đi ra ngoài nhiều một chút để tăng cường một chút tình cảm! Chẳng lẽ tiểu tử cháu lại muốn cùng Dụ Khả Hân đó. . . . . .
- Ông nội. . . . . . - Ngạo Dạ Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên - Bây giờ cháu không còn là đứa bé, có thể xử lý chuyện của mình. Còn nữa, sau này ở nhà không được nhắc tới chuyện Khả Hân.
Ông cụ Ngạo khẽ mỉm cười:
- Cháu sợ Vũ Tịch ghen?
- Người nào ghen không liên quan tới cháu, chẳng qua cháu không muốn nghe thấy! - Ngạo Dạ Phong lạnh lùng nói, thấy ông cụ Ngạo còn muốn nói điều gì đó, cầm laptop đứng dậy đi lên lầu, không cho ông cơ hội mở miệng.
Sau khi Trần Vũ Tịch rời khỏi Ngạo gia, mang theo tất cả ba ngàn đồng tiền tiết kiệm của cô đi tới một cửa hàng bán vật nuôi. Đây là một cửa hàng vật nuôi tương đối khá ở K thị, hi vọng có thể tìm thấy thú nuôi mà cô muốn ở nơi này.