- Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho người khác phát hiện. - Vũ Tịch lạnh lùng nói.
Người nọ sửng sốt:
- Tôi là nói cô cẩn thận với thiết bị một chút, rất đắt đấy!
Vũ Tịch: ". . . . . ."
- Bang Long Hổ biết không? – Người đàn ông nhẹ nhàng đặt cốc cà phê vào trong khay, phát ra tiếng va chạm trong trẻo.
Vũ Tịch lấy xấp tư liệu vè bang Long Hổ trong túi da ra, từ từ xem:
- Trước kia có nghe nói qua.
- Đại ca của bang Long Hổ ở thành phố K tên là Hà Thiên, tất cả mọi người gọi hắn là chú Hà. Chúng ta có nằm vùng ở đó, nghe nói. . . . . . – Ngữ điệu của người đàn ông chậm lại, quan sát ngồi biểu cảm của Trần Vũ Tịch đang lẳng lặng xem tài liệu ở đối diện - Ngạo Dạ Phong đi tìm hắn.
Quả nhiên trên mặt lộ ra sắc thái Trần Vũ Tịch kinh ngạc. Người đàn ông cẩn thận chăm chú đánh giá Trần Vũ Tịch từ trên xuống dưới, nhìn thế nào thì cũng chỉ là một tiểu nha đầu trẻ tuổi, cho cô đến Ngạo gia làm nằm vùng, không biết là vì lãnh đạo cấp trên quá điên khùng, hay là tiểu nha đầu này thật sự thâm tàng bất lậu (kiểu như thâm hiểm khó lộ sơ hở).
- Ặc, cái đó, có thể hỏi một chút về tuổi thật của cô không? – Người đàn ông đột nhiên mở miệng.
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu lẳng lặng nhìn thoáng qua anh ta. Từ sau khi bước vào Ngạo gia, cô rất ít khi biểu hiện bình tĩnh như vậy. Thật ra thì đây cũng là có nguyên nhân, lần trước trò chuyện với Mạc thủ trưởng, nói rằng người của tổ chức Bò Cạp Đen buôn bán một số lượng lớn đạn dược và thuốc phiện, còn đánh chết ba cảnh sát đi truy bắt. Thật sự nếu không phá hang ổ này mà nói, sợ rằng chết người sẽ càng nhiều hơn.
Quan trọng nhất là, những khẩu súng và thuốc độc đó một khi tiến vào thị trường trong nước nhất định sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ kinh khủng, sẽ làm cho những người xã hội đen kia muốn làm gì thì làm, càng thêm ngông cuồng.
Nhớ tới lần trước mình ở chỗ của Ngô Duẫn Kỳ nhìn thấy mấy người cầm súng, trong lòng cô vẫn còn kinh sợ, cho nên chuyện này phải mau sớm giải quyết.
Vì vậy, Trần Vũ Tịch thường xuyên ở trước mặt Ngạo Dạ Phong cùng anh cãi vả cũng yên tĩnh lại là bị ép, hay là ở trường học, trong đầu của cô nghĩ đến đều là chuyện đối phó với tổ chức Bò Cạp Đen.
- Hai mươi mốt tuổi! – Cô trả lời đơn giản, dường như có lẽ đã quen khi người khác không nhìn thấu tuổi của cô.
Cô cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, nhưng một chữ cũng xem không vào được:
- Anh ta tìm chú Hà làm gì?
- Muốn vài người, giống như là muốn làm chuyện gì đó, về phần là cái gì không được rõ lắm. Chẳng qua cô ở rất gần anh ta, chuyện này cô điều tra là tốt nhất. Đúng rồi, còn có một chuyện, chú Hà đã từng là cánh tay của cha Ngạo Dạ Phong, cũng là người của tổ chức Bò Cạp Đen, sau khi tổ chức Bò Cạp Đen giải tán hắn mới gia nhập bang Long Hổ.
Trần Vũ Tịch đơn giản ừ một tiếng:
- Còn có tài liệu gì khác không?
- Rất nhiều nhưng vẫn còn trong quá trình điều tra! – Người đàn ông đứng dậy, uống hết một ngụm cà phê cuối cùng - Cô cũng nên để tâm một chút, cô ở lại Ngạo gia trong thời gian dài như vậy, còn chưa điều tra hay biết được đầu mối có giá trị gì.
Người đàn ông muốn đi, bị Vũ Tịch gọi lại:
- Ngạo Dạ Phong không hề gây dựng lại tổ chức Bò Cạp Đen, thậm chí anh ta và tổ chức Bò Cạp Đen cũng không có nửa điểm quan hệ, điểm này tôi dám khẳng định. Ngô Duẫn Kỳ của tập đoàn Thiên Ưng, điều tra lai lịch người này kĩ một chút, có lẽ có thể tra được cái gì đó.
Người đàn ông hài lòng gật đầu một cái:
- Giữ gìn sức khỏe! - Xoay người rời khỏi quán cà phê, Trần Vũ Tịch nhìn ngoài cửa sổ, mắt thấy người đàn ông kia lái xe rời nơi này, ước chừng mười phút sau, cô mới cầm những tài liệu kia đứng dậy rời đi.
Trần Vũ Tịch đã hạ quyết tâm, không thể tiếp tục chơi như vậy nữa. Tới lúc cô nên ra tay điều tra thật tốt rồi. Hoàn toàn đánh bại tổ chức Bò Cạp Đen đang từ rễ trỗi dậy, hiện tại cô có cơ hội tốt này, tuyệt đối không thể lãng phí.