Nói thật, trong lòng cục trưởng Trần nghi hoặc, Trần Vũ Tịch đã từng trải qua, có thể là cô rất dai, giống tiểu cường đánh không chết, hơn nữa mạng lớn vô cùng, hay bởi vì vẻ non nớt trên mặt cô khiến bất luận kẻ nào vừa nhìn thấy dễ bị dụ ngay.
Nếu như chỉ nhìn gương mặt mà cho là đã nhìn hiểu Trần Vũ Tịch, đó chính là mười phần sai.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Trần Vũ Tịch cầm một phần tài liệu trại giam thẩm vấn trong tay, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên đón xe đi thẳng đến trại tạm giam.
Lúc trở lại nhà họ Ngạo thì đã hơn năm giờ chiều.
Đi vào nhà họ Ngạo nhìn một vòng, không nhìn thấy xe Ngạo Dạ Phong, nhớ tới lời Ngạo Dạ Phong nói ở phòng làm việc hôm nay, không biết Ngạo Dạ Phong bước kế tiếp sẽ làm gì.
Trần Vũ Tịch vừa xoa mặt mình có chút cứng ngắc vừa đi vào phòng khách.
Buổi tối Ngạo Dạ Phong vẫn chưa về nhà ăn cơm, bữa cơm này ăn cực kỳ áp lực, không khí trên bàn ăn vẫn luôn rất trầm buồn bực, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
"Con ăn no rồi, ông!"
Vũ Tịch ăn xong lên lầu, một đêm này cô không có ngủ, cho đến trời sáng cô mới rời giường chuyện đầu tiên làm là đi đến phòng của Ngạo Dạ Phong, cửa phòng không khóa, trên giường không có dấu vết ai ngủ qua, tối ngày hôm qua cả đêm anh ta không có về .
Có lẽ lại ngủ ở công ty.
**********
Những ngày qua Trần Vũ Tịch cũng mượn lý do ngã bệnh mà ở nhà, có lúc thì ra ngoài đi dạo một chút, mấy ngày này cô chăm chú nhìn hình ảnh Ngô Duẫn kỳ trong màn hình nhìn cho tới trưa, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, lúc này mới đứng dậy quyết định ra ngoài dạo một vòng.
Cũng để suy nghĩ lại một chút những suy nghĩ tạp nham trong đầu.
Lúc cô ngẩng đầu lên thì thấy mình đã đến cửa hàng thú cưng.
Trần Vũ Tịch dừng lại, vừa mới xoay người qua, trước mặt bỗng tối sầm, đột nhiên lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt, gương mặt Trần Vũ Tịch mang theo giảo hoạt khẽ lướt qua ba người họ, trong đầu lóe ra chỉ có một chữ đó là “chạy”.
Trần Vũ Tịch xoay người co cẳng chạy và chạy thục mạng, nếu ở bên ngoài bị mấy người kia bắt được, cho dù không chết, cũng nhất định sẽ không thoải mái gì.
Nhưng đối với phương giống như là sớm mưu tính trước, cũng có thể họ đã sớm biết Trần Vũ Tịch sẽ chạy trốn, hơn nữa cũng biết cô sẽ chạy trố đến chỗ nào.
Cô bị chặn lại ở khúc quanh của một con phố nho nhỏ.
Trong lòng Trần Vũ Tịch thầm mắng, từ lúc nào mà chỗ này lại có thêm một con hẻm nhỏ vậy chứ.
Nhìn ba người đang đi về phía mình, Trần Vũ Tịch nuốt nước miếng một cái, lúc này trong đầu nghĩ đến chính là phải đánh người, còn nữa là phải bảo vệ tốt chỗ yếu của mình. Bởi vì giờ khắc này cô biết, nói gì, cũng vô dụng!
"Thật là đã lâu không gặp! Cô không có ở đây, tay thật ngứa ngáy cũng không biết tìm ai chơi."
Một người phụ nữ trong nhóm đó cười lạnh đi đến chỗ Trần Vũ Tịch, ánh mắt Vũ Tịch trầm xuống, lần này chết cũng phải dạy dỗ cô ta cho thật tốt.
Không đợi đối phương phản ứng kịp, Trần Vũ Tịch đã xông tới cô ta, còn hai ả khác thì nhân lúc Trần Vũ Tịch ra tay cũng xông vào đánh cô.
Bốn người đánh cùng nhau.
Cuối cùng, Trần Vũ Tịch tựa vào góc tường, khóe môi dính tơ máu, quần áo trên người bị xé kéo chỉ có thể che lại thân thể, trên người đầy vết thương, không sâu nhưng lại đau gần chết.
Cô vô lực thở hổn hển quay lại nhìn người đàn bả kia đang dựa trên tường, hai ả kia cũng không khá hơn chút nào.
Mấy người miệng thở hổn hển.
Cô cười lạnh một tiếng: "Không gặp một thời gian, cô vẫn mang đức hạnh này, xuống tay đầy ngoan độc."
"Cảm ơn đã khích lệ, các ngươi cũng không tệ!" Trần Vũ Tịch chuyển động thân thể, cảm giác xương đều muốn tan ra, bọn họ xuống tay một chút cũng không lưu tình, cô phải nói là bọn họ đang lợi dụng việc công để báo thù tư đây?