Ở một chỗ khác Trần Vũ Tịch đang lẳng lặng chăm chú nhìn Ngô Duẫn kỳ trên màn ảnh.
"Này, có phải cô đã thích tên này không, cả ngày không có việc gì cứ ngẩn
người nhìn anh ta, cô gái đừng nghiêm túc nhé, các người không thể nào
đến với nhau đâu."
Hạ Chân vỗ bả vai Trần Vũ Tịch rồi ngồi xuống
bên cạnh cô, Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, không nói gì, nhưng trên thực tế cô cũng không xác định rõ cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là loại cảm giác gì, theo tư duy logic thì người cô thích là Ngạo Dạ Phong mới đúng chứ.
Chỉ là gần đây cô vẫn đặt hết tâm tư vào chuyện xã hội đen
của hai người này, không có lòng dạ nào nghĩ nhiều như vậy. Nhưng không
muốn nghĩ không có nghĩa là không có, quả thật là thời gian cô lẳng lặng nhìn Ngô Duẫn Kỳ càng ngày càng nhiều.
"Buổi tối có phải cô vẫn
còn quay về nhà họ Ngạo hay không? Tôi thấy đừng nên về thì hơn, giờ
bang Long Hổ và Hắc Bò Cạp đang đánh nhau quyết liệt, chờ lúc hai bên
bọn họ thua thảm bại thì cũng là lúc chúng ta trở lại làm ngư ông đắc
lợi, nhiệm vụ kết thúc, cô cũng có thể trở về quân đội." Hạ Chân thấy
Trần Vũ Tịch không nói gì nên tiếp tục nói.
Hạ Chân là bạn cùng
phòng với Trần Vũ Tịch ở đơn vị bộ đội đặc chủng, cô thật không ngờ cấp
trên phái cô tới nơi này, hơn nữa theo như cô nói, tới nơi này không chỉ mình cô mà còn rất nhiều người Trần Vũ Tịch quen biết, chỉ là tới đầu
đường chỉ có cô mà thôi, những người khác đều âm thầm chờ đợi thời cơ ra tay.
"Ừ, tôi còn phải trở về!" Trần Vũ Tịch thản nhiên nói, mắt
như cũ không rời đi màn ảnh, cô muốn biết bây giờ Ngô Duẫn Kỳ rốt cuộc
đang suy nghĩ gì, đang tính toán gì, anh sẽ trực tiếp cùng người bang
Long Hổ cứng rắn đối đầu nhau sao?
Cảm giác cái hình như không giống với tính cách của anh ta, hơn nữa anh ta làm việc chưa bao giờ lỗ mãng thế này.
Cảm giác có gì đó không bình thường, nhưng lại không thể nói được .
"Trần Vũ Tịch, không, có lẽ nên gọi cô là Nam Cung Thiến, gọi Vũ Tịch cảm
thấy không quen lắm, mặc dù tên này dễ nghe hơn." Trần Vũ Tịch ngừng lại liếc cô một cái, sau đó lại quay nhìn lên màn hình máy tính.
"Rốt cuộc cô nghĩ gì vậy? Khi nào thì chúng ta có thể ra tay?"
"Bây giờ vẫn chưa đến lúc, tôi cảm thấy có chỗ gì đó không đúng, nhưng lại
không thể nói được, chẳng lẽ cô không cảm thấy hai người Hà Thiên và Ngô Hạo Thiên mới gặp mặt một lần, sau đó liền đánh nhau có chút không bình thường sao?" Trần Vũ Tịch cau mày nghĩ đến chỗ làm cô cảm thấy không
đúng.
"Không bình thường chỗ nào, người của xã hội đen không phải là đụng chút là đánh đánh giết giết sao?"
"Không đúng, dựa theo tài liệu mà chúng ta xem thì Hà Thiên và Ngô Hạo Thiên
đã từng là trợ thủ đắc lực dưới trướng cha của Ngạo Dạ Phong, dù bây giờ bọn họ không cùng một chỗ, nhưng cũng không thể vừa thấy gặp đã trở
mặt, trước kia quan hệ bọn họ rất tốt." Trần Vũ Tịch vừa nói, vừa cau
mày suy nghĩ.
Hạ Chân mím môi: "Vấn đề này tôi không hiểu lắm,
tôi chỉ đến nói lại với cô lời cấp trên nói, Ngô Hạo Thiên rất không dễ
gì từ Mĩ trở về, phải nhanh một chút thu lưới, đừng làm cho con cá lớn
này sa lưới. Những chuyện khác tự cô nghĩ mà làm đi!"
Hạ Chân
nhìn xung quanh, nơi này là Trần Vũ Tịch dùng để liên lạc nắm tình hình
nên đã mướn một căn phòng hơn ba mươi mét vuông, trang trí rất đơn giản, chỉ có một số đồ vật sinh hoạt hằng ngày, cô rất ít ở nơi này, ngoài
trừ lúc tới đây để xem băng ghi hình giám sát, thời gian còn lại đều
sống bên cạnh Ngạo Dạ Phong.
"Nơi này bí mật thật nhưng có điều
quá đơn sơ, tự mình bảo trọng nha, tôi đi về trước đây, có chuyện gì sẽ
liên lạc sau." Nói xong, Hạ Chân đứng dậy rời đi.
Mặc dù Trần Vũ
Tịch không phải người chỉ huy đứng đầu nơi này, nhưng những kẻ giấu mặt
vẫn phải cần thông tin của cô rồi mới quyết định có rat ay hay không,
cho nên ý kiến của Trần Vũ Tịch rất quan trọng.