Nam Cung Thiến cảm thấy, bản thân mình thật sự phải chết trong tay Ngạo Dạ Phong rồi.
Cho đến khi Ngạo Dạ Phong cảm thấy cô thật sự hít thở không thông nữa thì
mới thả cô ra, hai người cùng thở hổn hển, Nam Cung Thiến đẩy Ngạo Dạ
Phong một cái: "Anh muốn mưu sát hay sao!"
"Tại sao thời gian lâu như vậy mà không đi tìm anh? Em đã làm sai, chẳng lẽ ngay cả một câu
xin lỗi cũng không có sao? Em có phải nghĩ như vậy là xong rồi sao."
Ngạo Dạ Phong không thả cô ra, chăm chú nhìn cô gái trước mắt mình.
Nam Cung Thiến khẽ cúi đầu, thật ra thì cô không phải không muốn đi: "Em——
không biết nên đối mặt với các anh như thế nào, thật xin lỗi!"
Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn lên, thân thể Ngạo Dạ Phong khẽ động, lại
muốn đến áp cô xuống, cô cuống quít cắn môi dưới, cả người dính sát trên cửa, lúc này Ngạo Dạ Phong mỉm cười, xoay người đi tới trên ghế sa lon
ngồi xuống.
Sau khi Ngạo Dạ Phong rời đi, Nam Cung Thiến thật sâu thở phào một cái.
"Giờ là lúc em nên nói cho tôi biết em là ai." Ngạo Dạ Phong cười nhạt nhìn cô gái bị mình hôn đến sắp mất đi năng lực tư duy.
Nam Cung Thiến bước đến chỗ anh, đứng ngay ngắn: "Nam Cung Thiến, hai mươi
mốt tuổi, sinh ngày năm tháng một, cha là thủ trưởng trong đơn vị, mẹ là giáo sư, trong nhà còn có một em tráng, hiện đang là bộ đội đặc chủng
của thành phố M."
Ngạo Dạ Phong nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô, cười hì hì: "Không trách được vẫn cảm thấy em không phải cô gái nhỏ,
quả nhiên có nguyên nhân khác."
Nhìn dáng vẻ Ngạo Dạ Phong cười, Nam Cung Thiến khẽ ngẩn ra: "Anh không phải đang tức giận sao?"
Ngạo Dạ Phong lấy một điếu thuốc ra, vừa muốn đốt thì Nam Cung Thiến ngăn lại: "Nơi này không được hút thuốc."
Ngạo Dạ Phong nhìn cô một cái, cất điếu thuốc vào.
Phải nói là: “ Trước khi bọn em hành động thì anh đã biết thân phận của em
rồi, em cho rằng anh thật sự sa suýt đến mức độ đó sao? Em cho rằng anh
thật sự sẽ tâm cam tình nguyện thu tên Ngô Duẫn Kỳ, không làm bất kỳ
phản kích nào sao? Chẳng lẽ anh trong mắt em lại thật sự là một người vô dụng như vậy sao?"
Nam Cung Thiến không hiểu nhìn Ngạo Dạ Phong, anh đang nói gì? Cô hoàn toàn không hiểu.
"Anh đã sớm biết Ngô Duẫn Kỳ trở về, hơn nữa anh biết anh ta là ai, cũng
biết mục đích anh ta trở về, Dụ Khả Hân đến nhà họ Ngạo nói muốn trở về
bên cạnh anh, anh đã cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó anh để cho cô đến
gần anh, anh muốn xem cô ta muốn làm gì, tập đoàn Ngạo Thế làm sao có
thể để cho bọn họ lấy dễ như vậy, bọn họ lấy được cũng chỉ là mặt ngoài
mà thôi, anh chỉ muốn xem rốt cuộc anh ta muốn chơi đến khi nào."
Khóe miệng Ngạo Dạ Phong lộ ra nụ cười lạnh.
Nam Cung Thiến đứng yên tại chỗ, những điều này cô hoàn toàn không biết.
"Thay vì nói Ngô Duẫn Kỳ lấy đi tập đoàn Ngạo Thế, chẳng bằng nói là anh đem tập đoàn Ngạo Thế đưa cho anh ta."
"Nhưng mà những ngày kia của anh——"
"Đương nhiên là anh phải biểu hiện chán chường một chút, nếu không thì sao có
thể lừa được anh ta. Còn nhớ rõ anh có kể cho em biết khoảng thời gian
khi chúng tôi còn bé không? Ngô Duẫn Kỳ bị anh lừa đi sau đó anh liền
bắt đầu hối hận, về sau cha anh qua đời, những năm đó anh vẫn luôn đang
tìm anh ta. Không nghĩ tới anh ta sẽ tự mình xuất hiện tại trước mặt
anh, đem tập đoàn Ngạo Thế đưa cho anh ta, cũng xem như là anh chuộc lại lỗi lầm trước kia, thật không nghĩ đến anh ta lại có lòng tham như
vậy."
Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu lên ngắm nhìn Nam Cung Thiến, trong ánh mắt mang theo nhu tình, còn có không đành, và không muốn xa rời:
"Anh vốn tưởng rằng lúc anh hoàn toàn sụp đổ, người bên cạnh cũng sẽ rời đi, thật không nghĩ đến chỉ có em vẫn ở lại cùng với anh."