Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Quyển 3 - Chương 197: Tôi muốn em trở thành người đàn bà của tôi (3)



Anh không quan tâm ý kiến của Nam Cung Thiến, cúi đầu hôn môi cô, lúc cô bị hôn đến cả người mềm yếu vô lực, sắp hít thở không thông thì anh mới buông cô ra, một đường đi xuống phía dưới.

Mặc dù anh nói qua sẽ không làm đau, nhưng lúc anh tiến vào, cô vẫn cảm thấy hạ thân đau đớn, cô không nghĩ tới lần đầu tiên sẽ có phản ứng lớn như vậy, bởi vì đau cô có chút phát run, có chút khẩn trương, thậm chí cả người cũng đã bắt đầu xuất mồ hôi.

Anh ôm cô không ngừng ở bên tai của cô an ủi, khích lệ, thậm chí trêu đùa.

Anh dùng đầu lưỡi liếm tai cô, anh đã biết cô mẫn cảm nhất chỗ nào, nhìn Nam Cung Thiến liều mạng cắn môi, không lên tiếng, anh lẩm bẩm bên tai cô nói: "Nếu như muốn kêu thì cứ kêu lên đi, sẽ thoải mái hơn một chút."

Ngô Duẫn Kỳ cảm thấy lửa nóng trên người cô, còn cô bị khơi lên dục vọng.

Anh đã hoàn toàn tiến vào, chỉ là bước này anh hao tốn thời gian rất lâu, khi anh đã cảm thấy cô có thể thích ứng sự hiện hữu của anh, sau đó từ từ động, động tác rất nhỏ, rất nhỏ, từ từ nhìn phía dưới người tiến vào, dục vọng của anh muốn hoàn toàn được phóng thích ra ngoài.

Vừa bắt đầu dịu dàng chăm sóc, sau đó biến thành không ngừng đòi lấy, anh muốn cô, muốn tất cả của cô.

. . . . . . . . . . . . . . . .

Nam Cung Thiến không nghĩ tới một người lạnh lùng lại có lúc nhiệt tình như vậy.

Càng làm cho cô thật là không ngờ chính là, lần đầu tiên của cô lại là trên ghế sofa trong phòng khách, hơn nữa còn là vào giữa trưa nắng chang chang.

Dĩ nhiên đêm hôm đó, anh không buông tha cô, anh bế cô vào trong phòng mình, ở trên giường một lần lại một lần đòi lấy, cô cảm giác mình sắp ngất đi, cả người đã sắp không chịu nổi.

Lúc nào thì anh buông tha mình, lúc nào thì mơ màng ngủ, cô đều không nhớ nổi, chỉ nhớ rõ lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.

Nam Cung Thiến ngồi trên giường Ngô Duẫn Kỳ, liếc mắt nhìn quần áo trên mặt đất, nút áo cũng rớt đầy đất, anh và mình không kiềm chế được, đến nỗi quần áo mình thành ra như vậy!

Nam Cung Thiến thấy quần áo không mặc được nữa, nên tìm áo ngủ của Ngô Duẫn Kỳ khoác lên người, từ phòng của anh len lén chạy vào phòng của mình, Nam Cung Thiến tiến gian vào phòng, trực tiếp vứt bỏ áo ngủ chạy vào phòng tắm, tối ngày hôm qua đã không nhớ rõ đến mấy lần, cô cảm giác mình mệt lả.

Đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn vết hôn loang lở trên người, rất kỳ quái, cô không có cảm giác chán ghét, cô khẽ mỉm cười, gương mặt đỏ lên.

Duy nhất để cho cô cảm thấy có chút khó khăn chính là những vết hôn kia có mặt khắp nơi, nhất là trên cổ, bây giờ mặc dù nước Mỹ là mùa đông, những nơi khác có thể che đi, nhưng trên cổ —— cô khẽ thở dài một cái, bắt đầu tắm.

Sau khi tắm xong, tìm một bộ quần áo mới mặc vào, vô luận cô làm mọi cách nhưng cũng không có cách nào có thể che đi những vết hôn trên cổ.

Dứt khoát Nam Cung Thiến lấy khăn choàng cô, quấn quanh cổ mình, nhìn chung quanh, không lộ ra chỗ nào, lúc này mới xoay người đi xuống dưới lầu.

Bị anh giằng co cả buổi tối, bụng cảm thấy đói, hơn nữa xương cốt cả người cũng cảm thấy đau nhức, vừa bắt đầu cô còn tưởng rằng anh sẽ dịu dàng rốt cuộc cô sai rồi, có thể nói, quả thật Ngô Duẫn Kỳ chính là một con sói đói, muốn gặm cô đến tận xương cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.