Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Quyển 3 - Chương 201: Bị bắt (2)



Người đàn ông buông Nam Cung Thiến ra: "Cũng không có gì, đàn em của anh em tôi chỉ muốn có cuộc sống bình yên một chút, chúng tôi cũng không thích cái cảm giác bị cảnh sát bắt hằng ngày, cho nên chỉ muốn làm cho Ngô Duẫn Kỳ bồi thường cho chúng tôi một chút."

Nam Cung Thiến cười lạnh: "Vì tiền."

Nhìn ánh mắt xem thường của Nam Cung Thiến, người đàn ông lại đá một cái lên người cô, tay chân cô bị trói nên không có cách nào đáp trả lại, chỉ có thể cắn răng cố chịu đau.

Lúc này Nam Cung Thiến từ từ lấy lại sức từ cú đá đó, cô cười lạnh đối mặt với người trước mắt: "Những người như các ngươi, lòng tham không đáy, sớm muộn gì có một ngày sẽ bị cảnh sát bắt. Người xấu sẽ có kết cục không tốt."

"Mày TM——" người đàn ông hung hăng đá thêm vài cú nữa trên người Nam Cung Thiến, khóe miệng Nam Cung Thiến đã rỉ ra tia máu, nhưng cô vẫn như cũ cắn chặt hàm răng, không kêu tiếng nào.

"Lão đại, lão đại ——" một tên đứng bên cạnh anh ta thấy tình hình không ổn, cuống quít tiến lên ngăn trở, kéo người đàn ông ra khỏi Nam Cung Thiến: "Bây giờ vẫn không thể giết cô ta, chúng ta còn phải dùng cô ta để đối phó Ngô Duẫn Kỳ. Bình tĩnh một chút!"

Những người bên cạnh khuyên can, Nam Cung Thiến chỉ cảm thấy miệng đầy máu, cả người giống như vỡ vụn ra, liều chết cắn răng, cho đến khi máu từ khóe miệng chảy xuống mặt đất, cô vẫn không nói tiếng nào.

Điều này làm cho mấy tên đàn ông đứng bên cạnh trông thấy, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy kính nể, rốt cuộc cô ta là người như thế nào vậy trời, đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông bị đánh như vậy cũng chịu không nổi!

"Mày TM chớ hả hê, tao nói cho mày biết, nói chúng tao là người xấu, Ngô Duẫn Kỳ còn tệ hơn, nó vì muốn có được sự tin tưởng của Ngô Hạo Thiên, chuyện gì cũng dám làm, mày cho rằng giờ nó trở thành chủ tịch, thành người đứng trên cao sáng chói thì nó là người tốt sao? Mày cũng không biết có biết bao nhiêu người đã chết trong tay nó, ban đầu nó bị Ngô Hạo Thiên thu nuôi, không có chuyện gì nó không làm được, tất cả chuyện xấu nó TM làm tất."

Tên đàn ông kia chỉ vào Nam Cung Thiến trên đất, hung ác nói tiếp, Nam Cung Thiến khẽ ngẩng đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, những thứ này đều là quá khứ của Ngô Duẫn Kỳ, cô không biết quá khứ của anh ta.

"Giết người, buôn lậu ma túy, súng ống, nó cái gì cũng làm qua! Lần này đi Thành phố K, nó chính là muốn tẩy sạch bản thân mình, nó chính là vì mượn tay kẻ khác giết chết Ngô Hạo Thiên. À —— nếu đoán không lầm thì, Hắc Bò Cạp bị một nữ cảnh sát nằm thu thập ở Thành phố K, ngay cả tổ chức bang Long Hổ liên quan đến cũng bị thu thập. Một con cảnh sát, một con cảnh sát TM đã diệt Hắc Bò Cạp, các người cho là ả cảnh sát đó lợi hại sao, thật đúng là TM xem ả là anh hùng? Tao nói cho mày biết, đây tất cả đều là một tay Ngô Duẫn Kỳ bày kế, nó chính là muốn mượn đao giết người đấy."

"Ha ha —— giờ thì tốt rồi, Hắc Bò Cạp không còn, nó biến thành người làm ăn nghiêm chỉnh, tiền nó có được đều dựa vào anh em chúng tôi bán mạng có được, chẳng lẽ chúng tôi dùng một chút tiền của nó cũng quá đáng sao? Quá đáng cái con mẹ nó?"

Nam Cung Thiến bò tới từ trên mặt đất, đầu óc cô trống rỗng, cô không thể tin được quá khứ của Ngô Duẫn Kỳ là như thế, cô cho là —— cho là thật có thể —— tại sao, tại sao phải có quá khứ kia, tại sao phải làm cho cô gặp anh ta.

"Thế nào? Khóc sao? Có phải hay không cảm giác mình đã nhìn lầm Ngô Duẫn Kỳ rồi hả? Nó chắc không dám nói chuyện lúc trước ở trước mặt mày?" Người đàn ông nắm tóc Nam Cung Thiến lên, nước mắt của cô trượt từ gò má xuống mặt đất.


Nhìn Nam Cung Thiến khóc, nhìn vẻ mặt đau khổ, giọng nói người đàn ông hòa hoãn đi một ít nhưng lại mang theo giễu cợt, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Quá khứ Ngô Duẫn Kỳ vẫn có rất nhiều rất nhiều, tao đều biết hết, nếu như mày muốn biết, tao vẫn có thể tiếp tục nói cho mày nghe, tao cho mày biết nó giết người như thế nào, làm người ta tan nhà nát cửa ra sao, là như thế này ——"

"Câm miệng!" Nam Cung Thiến nổi giận gầm lên một tiếng, cô không muốn nghe đến những thứ này, cô không muốn biết.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, hất mặt Nam Cung Thiến lên nói: "Vẻ mặt gì đây, nếu nếu để Ngô Duẫn Kỳ thấy bộ dạng lúc này của cô, nó sẽ như thế nào đây? Thật muốn xem một chút dáng vẻ lúc giết người?"

Nói xong thì người đàn ông đứng lên: "Chụp cho cô mấy tấm hình, rồi gửi cho Ngô Duẫn Kỳ. Trong vòng ba ngày chuẩn bị hai tỷ, nếu không tao sẽ sử dụng thủ đoạn mà lúc đầu nó đối phó với Hiểu Đồng để đối phó lại với người phụ nữ của nó."

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngô Duẫn Kỳ đã ngồi trên sofa phòng khách suốt cả một ngày, cứ ngồi không ngừng hút thuốc lá, dường như anh sử dụng rất nhiều người đi tìm Nam Cung Thiến, nhưng đã qua một ngày một đêm vẫn không có tin tức của cô.

Mà người đàn ông đi theo bên cạnh Nam Cung Thiến, bây giờ còn ở trong bệnh viện, vẫn còn hôn mê, cho đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng, nếu như không phải là phát hiện ra sớm, người kia đã sớm mất mạng.

Bây giờ có thể làm cũng chỉ là chờ người kia trong bệnh viện tỉnh lại.

"Tôi thấy có thể là người quen biết ra tay, bọn họ nhất định là muốn bắt cô ấy tới uy hiếp anh, cô ấy chắc không có việc gì." Sophie an ủi, lúc này lòng của cô cũng rất lo lắng, thật ra tâm tình của cô cũng không đặt lên trên người Nam Cung Thiến, mà là trên người đối thủ.

Rốt cuộc là ai, cho đến bây giờ vẫn muốn đối phó Ngô Duẫn Kỳ?

Ngô Duẫn Kỳ mang bộ mặt sa sầm không nói gì, một ngày một đêm, anh không ăn không uống cũng không ngủ, ngồi một chỗ, vẫn không ngừng hút thuốc lá, Sophie có thể nhìn ra anh rất quan tâm đến Nam Cung Thiến từ trên mặt anh.

"Có phải hay không là sau khi trở về từ thành phố K có bỏ sót qua người nào?" Sophie suy đoán hỏi, bởi vì nhìn thủ đoạn, hẳn không phải là do côn đồ. Hơn nữa có thể xuống tay với người bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, chắc phải là người có thể biết được quá khứ của anh.

Lúc Sophie nói ra lời này, tay Ngô Duẫn Kỳ khẽ động, anh nhanh chóng đứng dậy, lấy ra điện thoại ra: "Cô ở đây chờ tin, tôi đi bang Long Hổ một chuyến."

Sophie cũng đứng lên: "Anh không thể đến đó, mặc dù bang Long Hổ tạm thời không có ra tay, nhưng bọn họ vẫn xem anh là cái đinh trong mắt, hay bởi vì chuyện của Hà Thiên, bây giờ anh qua đó rất nguy hiểm."

"Nếu có tin tức của Nam Cung Thiến thì lập tức gọi điện thoại cho tôi." Lúc này, Ngô Duẫn Kỳ vốn không nghe lọt bất kỳ lời nào, giờ anh chỉ cần Nam Cung Thiến an toàn, chỉ cần biết được tin tức của cô, những thứ khác dù nguy hiểm như thế nào, anh cũng không thời gian để ý tới nhiều như vậy.

Ngô Duẫn Kỳ vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại, anh muốn gọi điện cho một người, chỉ mong không phải anh ta làm, trong lòng anh nghĩ tới bấm số điện thoại người kia.

"Ngô ca, tôi đang tính tìm anh đây, thì anh đã gọi điện đến, thật là khéo!"

"Tôi muốn tìm một người —— cô ta gọi là——"

"Nam Cung Thiến?"

Ngô Duẫn Kỳ nghe được đối phương nói ra tên Nam Cung Thiến, cả người dừng lại, dừng ở cửa phòng khách, Sophie đứng dõi theo anh từ đàng xa, chỉ là trong nháy mắt, đột nhiên cô cảm thấy rùng mình, Sophie hơi ngẩn ra, nhìn bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.