Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ đến mấy ngày nay sống cùng một chỗ với Ngô Duẫn Kỳ, cô khẽ cười nói: "Không sao. Chuyện của em, tự em có thể giải quyết. Chỉ là có thể gặp được anh ở nơi này thật bất ngờ, không nghĩ tới trông anh cũng đẹp trai lắm."
Nam Cung Thiến bày xuất ra bộ dáng giống như trước trêu chọc Ngạo Dạ Phong nhưng anh một chút cũng không phối hợp, cặp mắt d,0dylq.d lo lắng kia nhìn một cái là có thể nhìn ra, anh rất không yên tâm Nam Cung Thiến.
Nam Cung Thiến đưa tay vỗ bờ vai của anh: "Được rồi, em nói không sao, thật mà! Ngô Duẫn Kỳ cũng không phải người xấu, bây giờ không phải em đang sống rất tốt sao?"
Nam Cung Thiến cười rất tự nhiên, tự nhiên đến độ Ngạo Dạ Phong hoài nghi có phải là cô đang cố ý cười như vậy cho mình xem hay không.
"Anh không tin lời của em, đi theo anh!" Ngạo Dạ Phong bắt được tay Nam Cung Thiến lôi kéo cô rời khỏi bữa tiệc, cho đến khi Ngạo Dạ Phong lái xe chở Nam Cung Thiến khách sạn anh đang ở.
Nam Cung Thiến mới hoảng hốt phát hiện, mình đã rời khỏi Ngô Duẫn Kỳ, bên cạnh cô không có anh ta, chỉ cần cô nghĩ, giờ cô lập tức có thể trở về nước, trở về bên người nhà cô, trở lại bộ đội.
Nam Cung Thiến kinh ngạc ngồi trong phòng của khách sạn, không biết vì sao cô có cảm giác muốn khóc, nhưng cuối cùng lại cười khổ.
Thì ra thời điểm cô sống bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ vẫn luôn cảm giác mình như bị giam cầm, cô không có tự do khi ở bên cạnh anh ta, chỉ có thể vây quanh cuộc sống của anh ta, mặc dù rất tự nhiên, rất dịu dàng. Nhưng cuộc số kia thuộc về Ngô Duẫn Kỳ, hoàn toàn dựa vào cuộc sống của Ngô Duẫn Kỳ.
"Uống nước đi, sau đó nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao em lại đến Mĩ ?" Ngạo Dạ Phong đưa cho Nam Cung Thiến một ly nước, sau đó ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt không chớp nhìn Nam Cung Thiến, chưa bao giờ rời đi.
Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong: "Đúng như anh thấy bây giờ, em bị Ngô Duẫn Kỳ đưa đến đây, chỉ là không phải bắt cóc, là em tự nguyện."
Nhìn nụ cười Nam Cung Thiến, Ngạo Dạ Phong không biết nên nói gì: "Em thích anh ta?"
"Không biết!" Cô đơn giản trả lời.
"Như vậy đi trở về với anh, em không nên ở chỗ này, nếu như em muốn cho người nhà của em yên tâm, biện pháp tốt nhất chính là tự mình đứng ở trước mặt bọn họ nói cho bọn họ biết."
Nam Cung Thiến hơi ngẩn ra nhìn anh, nhớ tới giao kèo ba tháng của mình và Ngô Duẫn Kỳ, cô đưa tay đặt ly nước trên bàn: "Tạm thời em vẫn không thể trở về, em cảm thấy chuyện này nên do tự mình em giải quyết."
"Giải quyết ? Em đối phó với Ngô Duẫn Kỳ như thế nào?" Ngạo Dạ Phong nhíu mày nhìn cô: "Mình em thì có thể làm cái gì, nếu như không phải anh nhìn thấy em ở chỗ này, thậm chí cũng sẽ không có người biết đến việc em đang ở Mĩ, ở bên cạnh anh ta."
Ngạo Dạ Phong tức giận quát cô, anh còn tưởng rằng Nam Cung Thiến đang ở nhà mình, anh buông tha cô, chỉ hi vọng cô có thể nghĩ đến cuộc sống của bản thân mình, nhưng không nghĩ tới thế nhưng Ngô Duẫn Kỳ lại dùng phương pháp này giam cầm cô bên mình.
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngô Duẫn Kỳ đang nói chuyện cùng một người một lúc sau đó xoay người tìm Nam Cung Thiến, bữa tiệc tối này, hầu như anh không có thời gian nói chuyện với cô, có chút cảm giác thật có lỗi, nhưng lúc xoay người tìm thì đã không tìm được bóng dáng của cô.
Anh nghĩ có lẽ là đi toilet rửa tay, hoặc là tạm thời không nhìn thấy cô, nhưng tìm cả hội trường cũng không thấy bóng dáng Nam Cung Thiến.