Sophie kinh ngạc nhìn anh: "Không ngờ anh đã tìm đến đây, chỉ là ngoài dự liệu của tôi, thế nhưng anh lại nhanh như vậy tìm được tôi."
Ngô Duẫn Kỳ không nói gì, quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến bên cạnh, thấy vết máu ở khóe miệng cô, nhất thời nhíu mày: "Sophie, thả cô ấy ra, chúng ta còn có thể trở lại như trước." Ngô Duẫn Kỳ nhìn Sophie.
"Anh là làm sao tìm được tôi!"
Ngô Duẫn Kỳ lấy ra một máy theo dõi từ trên người mình ở một chỗ khác, đột nhiên Sophie ngẩn ra, ở trên người mình tìm, quả nhiên trong túi tìm được cái máy theo dõi trong túi quần cô, Sophie đột nhiên cười: "Là tôi quá tự tin rồi, tôi cho là không có tôi, anh cái gì cũng không làm được."
Ngô Duẫn Kỳ cau mày, không nói gì, đi tới bọn họ.
Ngô Duẫn Kỳ đến gần một chút xíu, Sophie từng bước lui về phía sau, lúc Ngô Duẫn Kỳ đi tới một nửa, Nam Cung Thiến đột nhiên ngẩn ra: "Đừng tới đây!"
Đột nhiên Ngô Duẫn Kỳ dừng bước, Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Em có mấy câu nói muốn nói với anh, đợi em nói hết."
Nam Cung Thiến thấy anh đang nghe, cười nói: "Rất xin lỗi, không có nói cho anh biết mà đã đi cùng Ngạo Dạ Phong, em chỉ muốn nhờ anh ấy đưa em rời khỏi nơi này, nhưng mà em lại suy nghĩ cả một buổi tối, em quyết định lưu lại, Ngạo Dạ Phong khiến em làm một lựa chọn, em biết rõ đáp án trong trong lòng, không cần ba tháng, ngay bây giờ em có thể nói cho anh biết."
Ngô Duẫn Kỳ đứng tại chỗ nhìn cô, ban đêm gió lãnh khẽ thổi qua, thổi tóc anh bay bay, từ trong ánh mắt của anh có thể nhìn ra, mấy ngày nay sự lo lắng của anh, lo âu, vậy là đủ rồi.
Nam Cung Thiến khẽ nghiêng đầu, nụ cười trên mặt sáng lạn: "Em không còn quan tâm đến việc trước kia anh đã làm gì, em chỉ hi vọng tương lai trong cuộc sống có thể nhìn thấy anh là hạnh phúc rồi. Rất xin lỗi, em vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, em không biết quá khứ của anh, nhưng hãy cho em một cái cơ hội, em nhất định sẽ dụng tâm tìm hiểu anh trong tương lai."
Trong mắt của cô lóe lên nước mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, nhu hòa như vậy, chân thành như vậy, anh đã đợi được giờ phút này, anh cho là đời này cũng không chờ được, không nghĩ tới ——
Ngô Duẫn Kỳ cười chạy về phía Nam Cung Thiến, vậy mà Nam Cung Thiến lại đột nhiên đứng dậy, né tránh anh.
"Không nên tới!" Nam Cung Thiến từng bước một lui về phía sau, đứng bên cạnh đỉnh ở tầng cao nhất.
Nhìn vẻ mặt Nam Cung Thiến khẩn trương, Ngô Duẫn Kỳ nhìn phía sau tay cô đang bị trói chặt, một bên Sophie cười lạnh một tiếng, lấy cái chốt điều chỉnh quả bom hẹ giờ phía sau lưng cô nắm trong tay.
"Tôi nói, tôi không có được, người khác cũng đừng mơ có được, anh có thể không yêu tôi, nhưng tôi muốn phá hủy người anh yêu."
Lúc này, người đứng phía sau Ngô Duẫn Kỳ muốn tiến lên, bị anh ngăn lại, Ngô Duẫn Kỳ nhìn chằm chằm Sophie: "Tại sao nhất định phải làm đến mức này." Đến bây giờ anh còn không nhẫn tâm động thủ đối với cô, anh vẫn cho cô cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội.
Sophie cười, từ từ lui về phía sau, đứng ở Cao ốc tầng chót ven, Ngô Duẫn Kỳ chau mày lên.
Sophie cầm hộp điều khiển, cười nhạt đứng ở nơi đó, gió thổi tung mái tóc dài của cô, mái tóc dài này đã từng khiến Nam Cung Thiến hâm mộ: "Ngô Duẫn Kỳ, ba ngày nay tôi rất chân thành, nhưng anh không phải, trong đầu anh luôn nghĩ đến một người, dù anh mở mắt nhìn tôi nhưng anh xuyên thấu qua tôi, thấy vẫn là cô ấy."
Nước mắt Sophie xẹt qua, cười khổ, từ từ giơ hộp điều khiển lên.