Nam Cung Thiến ngẩn ra: "Anh làm sao vậy? Tại sao ở bệnh viện?"
"Tôi không sao, là Sophie!"
"Ở nơi nào? Tôi muốn qua đó."
Ngô Duẫn Kỳ trầm mặc một chút, cuối cùng nói cho Nam Cung Thiến biết địa
chỉ bệnh viện, sau đó gọi điện thoại cho tài xế trong nhà đưa Nam Cung
Thiến qua đó.
Nam Cung Thiến vội vã đi tới bệnh viện, y tá nơi đó nói Sophie đang ở phòng ICU, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm,
không kịp hỏi cặn kẽ, Nam Cung Thiến chạy đến bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, lúc
này hai tay anh để vào túi quần, đứng bên ngoài phòng ICU, lẳng lặng
nhìn chằm chằm Sophie nằm ở bên trong, cả người dùng ống dẫn.
Trong ánh mắt của anh tràn đầy lo lắng, có thể nhìn ra chuyện Sophie đả kích
rất lớn với anh, cô chưa từng gặp qua ánh mắt Ngô Duẫn Kỳ như thế.
Nam Cung Thiến bình ổn lại hơi thở của mình, từ từ đi về phía anh, cho đến khi đi tới bên cạnh anh, ahn mới lấy lại tinh thần.
Ngô Duẫn Kỳ nhìn thấy tựa hồ chính mình cũng không có quá nhiều hưng phấn, chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Em không sao chứ?"
Nam Cung Thiến lắc đầu một cái: "Em rất khỏe không có việc gì."
Ngay sau đó Ngô Duẫn Kỳ quay đầu nhìn bên trong thủy tinh: "Lúc anh đuổi
theo cô ấy, cô bị một chiếc xe đụng phải, bác sĩ nói đầu của cô bị đụng
nghiêm trọng, trên người gảy xương nhiều chỗ nghiêm trọng, cho đến bây
giờ tánh mạng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm." Giọng nói Ngô Duẫn Kỳ rất
thấp, rất nhẹ, dường như rất lo lắng đến người bị thương bên trong.
Từ trong giọng nói của anh, có thể cảm giác được đến anh đang tự trách bản thân mình và cảm thấy bất đắc dĩ, còn có cảm giác sầu nào bởi anh tự
trách mình.
Nam Cung Thiến đưa tay nhẹ nhàng vịn cánh tay của anh: "Nhất định sẽ khá hơn!" Trừ cái này, cô không biết nên nói gì.
Ngô Duẫn Kỳ không quay đầu nhìn cô, thẳng tắp nhìn chằm chằm Sophie bên
trong: "Bác sĩ nói, dù có tốt thì chỉ sợ cũng rất khó khôi phục lại bộ
dáng lúc trước." Nói tới chỗ này, Ngô Duẫn Kỳ không tiếp tục nói, Nam
Cung Thiến rất khó đoán ra được ý nghĩa của câu nói này, không thể khôi
phục lại bộ dáng lúc trước, thì sẽ như thế nào.
Nhìn bộ dạng Ngô
Duẫn Kỳ, cô có chút đau lòng, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy rất đau, cô cố gắng muốn làm chút gì cho anh, nhưng duy nhất có thể làm,
chính là đứng ở chỗ này cùng với anh. Thậm chí trong đầu cũng nghĩ không ra, lúc này cô nên...nói gì.
Có lẽ mọi thứ đều bắt nguồn từ trên người mình mà ra.
"Rất xin lỗi, đều do em!"
Ngô Duẫn Kỳ quay đầu kinh ngạc nhìn cô: "Sao em lại nói như vậy, chuyện này không có quan hệ gì tới em."
"Có!" Nam Cung Thiến ngửa đầu nhìn anh, càng nhìn thấy ảo não trong mắt anh,
lòng của cô càng cảm thấy đau thương, lúc nào thì cô đã bắt đầu để ý anh đến như vậy.
"Em không phải đứa ngốc, nhưng em lại làm một
chuyện ngu xuẩn nhất, lúc ấy em kéo Ngạo Dạ Phong rời đi, em muốn dựa
vào anh ta để rời khỏi anh, vốn là phải đợi đến ba tháng sau, nhưng đột
nhiên anh ta xuất hiện, không hiểu sao cho em một tia hi vọng, khi đó tự bản thân em cũng rối loạn, em chỉ là sợ một khi bỏ qua thì sẽ không có
cơ hội, cho nên ——"
"Cho nên em cảm thấy chuyện của Sophie có liên quan tới em?"
Nam Cung Thiến khẽ cúi đầu, chuyển sang nhìn anh chăm chú nói: "Sophie yêu
anh, trên thế giới này, không có ai yêu anh nhiều bằng cô ấy."
"Anh biết rõ điều này, nhưng có quan hệ gì tới em."
"Em nói có thì có." Đột nhiên Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn anh.