Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Ngạo, Nam Cung Thiến cười nhạt: "Anh ấy rất tốt, là tổng giám đốc của một công ty quốc tế, cái gì cũng có, thậm chí so với công ty nhà họ Ngạo còn lớn hơn. Ông không cần phải lo lắng cho anh ấy!"
Vừa nghe Nam Cung Thiến nói như vậy, ông cụ Ngạo gật đầu một cái: "Vậy là tốt rồi!" Ngay sau đó lập tức lên xe rời đi.
Không đợi xe ông cụ Ngạo biến mất trong tầm mắt, dinendian.lơqid]on Nam Cung Thiến đã xoay người chạy như điên về phía doanh trại quân đội, không kịp trở về ký túc xá mà chạy thẳng tới phòng làm việc của thủ trưởng Mạc.
Thủ trưởng Mạc ngồi ở trong phòng làm việc, kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiến bỗng nhiên xông vào.
"Con muốn đi nước Mĩ!" Miệng Nam Cung Thiến mở lớn để thở, không đợi thủ trưởng Mạc hỏi thăm lập tức hô với ông một tiếng.
................
Dù thế nào đi chăng nữa Nam Cung Thiến nghĩ cũng không dám nghĩ tới việc cô còn có một ngày sẽ ngồi lên chuyến bay đến nước Mĩ, nhưng mà lần này cô đến không phải là vì Ngô Duẫn Kỳ.
Nhưng cô biết, sau khi đến nước Mĩ, cô nhất định sẽ phải gặp mặt anh.
Bước chân lên lãnh thổ nước Mĩ một lần nữa, Nam Cung Thiến hít một hơi thật sâu, lần này cô không phải vì Ngô Duẫn Kỳ mà đến, nhưng mà chuyện thứ nhất cô phải làm là đi tìm anh.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất trên tầng hai, Ngô Duẫn Kỳ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào phong cảnh bên ngoài cửa sổ, d@đ@l@q@đ đứng đó một mình ngẩn người.
Sau khi Nam Cung Thiến đi, anh đột nhiên phát hiện mình có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, kể cả vào lúc chăm sóc Sophie, anh cũng không có để tâm như trước nữa, rất nhiều chuyện đều giao cho người giúp việc cùng với y tá trong nhà làm, mà trong những khoảng thời gian dư thừa này, anh luôn tìm cả một đống chuyện lớn nhỏ để làm, cố gắng không để cho bản thân có thời gian yên tĩnh.
Mặc dù lúc để Nam Cung Thiến đi, trong lòng anh cũng đã nghĩ tới sẽ có kết quả như thế này, thế nhưng vào lúc khi cô thật sự không trở lại nữa, thậm chí tim của anh còn đau hơn so với cả lúc nghĩ đến kết quả trước đó.
Anh có thể phái người bắt cô trở lại một lần nữa, nhưng mà anh lại không làm như vậy.
Một đôi tay dịu dàng, vòng anh thật chặt từ phía sau lưng, Ngô Duẫn Kỳ lẳng lặng đứng ở đó, không có bất kỳ phản ứng nào. dfienddn lieqiudoon
"Duẫn Kỳ, nên ăn cơm rồi!"
Người phía sau dán mặt ở trên lưng anh thật chặt, trên mặt mang theo nụ cười nói.
Mà cái bụng đã to ra của cô ta nhẹ nhàng đè trên người anh.
Ngay sau đó ánh mắt của Ngô Duẫn Kỳ ảm đạm xuống, đây chính là nguyên nhân vì sao anh không bắt Nam Cung Thiến trở lại, thậm chí có chút hi vọng cô không trở về nữa.
Một tháng sau khi Nam Cung Thiến trở về.
Anh đã chờ cô, chờ từ sáng sớm đến buổi tối, thẳng cho đến tận mười hai giờ nửa đêm, cô vẫn không xuất hiện trước mặt anh.
Anh một thân một mình ngồi ở bên trong phòng khách dưới tầng, mấy chai rượu đã bị uống sạch xốc xếch lăn trên mặt đất, một mình anh giơ cái ly lên, nghiêng người dựa trên ghế sa lon uống rượu.
Anh đã có chút say, nhưng vẫn không ngừng rót rượu vào trong miệng mình, anh cố gắng đuổi cái bóng dáng quen thuộc trong đầu của mình đi, cho là sau khi anh say có thể không nghĩ đến cô nữa. Nhưng mà càng như vậy, tim của anh lại càng đau.
Một bóng dáng đen đứng ở khúc quanh cầu thang, lẳng lặng nhìn anh, bàn tay để ở trên tay vịn cầu thang, d.đ.l.q.đ dùng sức nắm chặt lại, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười lạnh.
Ánh đèn bên trong phòng khách lờ mờ, chỉ có bóng dáng Ngô Duẫn Kỳ không ngừng nâng chén, cô ta đi xuống từ trên tầng, từ từ đến gần Ngô Duẫn Kỳ.
Khi tay cô ta chạm vào anh, cơ thể của anh hơi ngẩn ra, bắt lấy cái tay gần hơn ở bên cạnh, người phụ nữ mềm mại nhào vào trong ngực anh.
"Tại sao? Tại sao không tuân thủ ước định giữa chúng ta, tại sao không trở lại?" Mắt Ngô Duẫn Kỳ say đến mức lờ đờ mông lung nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở bên cạnh, lấy tay vuốt mái tóc ngắn của cô ta.