Ngô Duẫn Kỳ phát hiện ra sự bất thường của cô, từ từ buông cô ra quay người lại nhìn, khi anh nhìn thấy Sophie, thì lập tức khiếp sợ nhìn chằm chằm vào cô ta, vào lúc chứng kiến Nam Cung Thiến, anh gần như đã bỏ quên mất Sophie.
Trên mặt Sophie mang theo nụ cười đi tới trước mặt hai người. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
"Sophie, cô ——" Nam Cung Thiến kinh ngạc nhìn cô ta, bây giờ nhìn cô ta hoàn toàn như một người bình thường, mắt Nam Cung Thiến nhìn chăm chú vào cái bụng khẽ nhô ra của cô ta.
"Thiến Thiến, anh muốn giải thích một số việc với em." Không đợi Sophie mở miệng, Ngô Duẫn Kỳ đã xoay người nhìn Nam Cung Thiến nói.
Sophie không cho anh cơ hội để nói, đi tới bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, khoác tay lên ôm cánh tay của anh: "Duẫn Kỳ, nếu Nam Cung Thiến đã đến thì sao không mời cô ấy đi vào ngồi một chút, có lời gì thì vào trong hãy nói. Đúng rồi, buổi chiều hôm nay em đã hẹn bác sĩ để làm kiểm tra, anh đi cùng em nha. Anh sắp làm cha rồi, thì cũng nên biết rõ tình hình hiện tại của đứa con chúng ta chứ. Đừng cứ mỗi lần đều là tự em đi!"
Sau khi nói xong quay đầu đối mặt với Nam Cung Thiến, khẽ mỉm cười: "Cô đến rồi à, đã lâu không gặp!"
Nam Cung Thiến nhìn chằm chằm vào Sophie, nghe cô ta nói.
Ngô Duẫn Kỳ vươn tay muốn giữ lấy Nam Cung Thiến, lại bị cô lạnh lùng né tránh, cô vẫn nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi nhô ra của Sophie, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ, nước mắt trên mặt đã khô lại, tựa như tâm tình lúc này của cô, giống như tất cả mọi thứ đều đã biến mất. d.đ.l.q.đ
"Con của các người?" Nam Cung Thiến nhìn chằm chằm vào Ngô Duẫn Kỳ, cô muốn nghe câu trả lời của anh.
Ngô Duẫn Kỳ không trả lời, ngược lại là Sophie cười nhạt nói: "Đúng vậy đó, Duẫn Kỳ chưa nói với cô sao? Sau khi cô đi, chúng tôi lập tức ——"
"Sophie, có thể cho chúng tôi chút thời gian không?" Ngô Duẫn Kỳ ngăn lời nói của Sophie lại.
"Cho hai người chút thời gian?" Sophie nhấn mạnh nhìn chằm chằm vào Ngô Duẫn Kỳ: "Đây là câu anh nên nói với em sao? Trong bụng em là con của anh đó, em để cho anh có chút thời gian ở cùng người phụ nữ khác sao? Vậy còn em cùng đứa bé thì sao?"
Nụ cười trên mặt Sophie đã hoàn toàn biến mất, tức giận trợn trừng mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ.
"Không cần, tôi không cần thời gian." Nam Cung Thiến lạnh lùng nói, không nhìn vào Ngô Duẫn Kỳ: "Hôm nay tôi tới là để tìm cô, Sophie!"
Sophie quay đầu nhìn về phía Nam Cung Thiến: "Tìm tôi? Tìm tôi để làm gì?"
Nam Cung Thiến không muốn nói thêm gì nữa, d/đ/l/q/đ hiện tại đầu óc của cô đang vô cùng hỗn loạn, cô phải cố gắng để giữ mình tỉnh táo, nếu như không phải là bởi vì còn có nguyên nhân khác, thì nhất định cô sẽ không tiếp tục đứng ở chỗ này.
"Ngạo Dạ Phong đang ở trong tay cô phải không?"
Lời Nam Cung Thiến vừa thốt lên xong, Ngô Duẫn Kỳ lập tức kinh ngạc nhìn cô.
Sắc mặt Sophie cứng đờ, có chút không được tự nhiên: "Cô nói cái gì vậy? Làm sao Ngạo Dạ Phong có thể ở chỗ của tôi được chứ, không phải cô luôn ở cùng một chỗ với anh ta sao?"
"Sophie, nếu như tôi không xác định Ngạo Dạ Phong đang ở chỗ cô, thì tôi tuyệt đối sẽ không đến tìm cô. Từ lần Ngạo Dạ Phong gặp mặt tôi lần cuối thì liền không có một chút tin tức nào nữa, cho dù anh ấy ham chơi đi chăng nữa cũng tuyệt đối không phải loại người này. Từ lúc tôi đến đây thì đã bắt đầu đi tìm anh ấy rồi, nhưng không có một chút tin tức nào, ban đầu cô có thể nhốt tôi lại, thì cô cũng có thể nhốt Ngạo Dạ Phong lại giống như vậy. Bất kể cô hận tôi đến cỡ nào, thì chuyện này cũng không liên quan đến Ngạo Dạ Phong, xin hãy thả anh ấy ra."
Sophie lạnh lùng cười một tiếng, di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhìn chằm chằm vào cô: "Tôi căn bản không biết cô đang nói cái gì, cô tìm nhầm người rồi. Không phải cô định lấy cái cớ này để đến gần Duẫn Kỳ đấy chứ?"
Nam Cung Thiến nhíu mày, khẽ cúi đầu, né tránh ánh mắt sáng quắc của Ngô Duẫn Kỳ: "Nếu như tôi muốn đến gần anh ấy, thì lúc nào cũng có thể, không cần bất kỳ lý do nào cả. Sophie, cô đã có đứa bé của anh ấy rồi, thả Ngạo Dạ Phong ra ——"