Trần Vũ Tịch đưa tay mở cửa, cửa không khóa. Đây là lần đầu tiên cô lén vào phòng của Ngạo Dạ Phong mà không có sự cho phép của hắn. Trước kia không nhìn kỹ, lúc này đi vào, mới để ý tới, chỗ cửa sổ có đặt hai chậu hoa bách hợp tươi mát.
Theo gió mát, mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi. Căn phòng vô cùng gọn gàng sạch sẽ, mới nhìn qua hoàn toàn không giống như chỗ ở của một người đàn ông, nhưng bây giờ đâu phải lúc thưởng thức. Cô nhón chân đi đến bên cạnh cây mắc áo, lục lọi, không tìm thấy cái áo của người lạ kia.
Lại đến xem tủ áo của Ngạo Dạ Phong, vẫn không phát hiện gì hết, cả nhà vệ sinh cũng tìm. Căn phòng không lớn, bày biện cũng khá tao nhã đơn giản, nhưng hầu như đã tìm khắp mà vẫn không tìm được. Trần Vũ Tịch cau mày, ngắm nhìn bốn phía. Khi cô nhìn về phía giường, ở đó đặt một chiếc laptop đang mở ra, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của cô.
Cơ thể Trần Vũ Tịch đột nhiên ngẩn ra, hoa văn trên màn hình máy tính là. . . . .
Vừa lúc đó, Trần Vũ Tịch đột nhiên nghe được tiếng bước chân của Ngạo Dạ Phong hướng đi tới nơi này. Cơ thể cô bất tình lình ngẩn ra, xoay người chạy ra ngoài, va phải hắn ở cửa phòng.
- Vũ Tịch? - Ngạo Dạ Phong kinh động, kỳ quái nhìn cô - Sao cô lại ở phòng tôi?
- Thím Lưu nói đã đưa đến phòng của anh, trả lại cho tôi.
- Cái áo kia là của ai?
- Chuyện này không liên quan tới anh. - Trần Vũ Tịch cắn răng.
- Cô cảm thấy với thái độ này của cô, tôi sẽ đưa áo cho cô sao? - Ngạo Dạ Phong xoay người đi vào phòng ngủ, bắt đầu thay quần áo. Hai ngày không đến công ty, một đống lớn công việc đang chờ hắn, hắn muốn nhanh chóng đi xử lý.
Trần Vũ Tịch xoay người nhìn Ngạo Dạ Phong. Thấy dáng vẻ hắn chính xác là không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô. Mỗi lần Ngạo Dạ Phong bắt được nhược điểm của cô đều có bộ dạng này.
Trần Vũ Tịch hít một hơi thật sâu:
- Được rồi, tôi cho anh biết. Tối qua lúc ra ngoài, bị mấy tên côn đồ quấn rầy, có người đã cứu tôi. Cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi muốn trả áo lại cho anh ta."
Tay Ngạo Dạ Phong đặt trên cúc áo sơ mi tay đột nhiên dừng lại, một cỗ khí lạnh từ quanh người hắn tản phát ra:
- Tại sao không gọi điện thoại cho tôi.
Trần Vũ Tịch cười một tiếng:
- Ngay cả chuyện của mình anh còn không quản nổi, thời gian đâu mà quản chuyện của tôi. Lại nói, coi như đánh, anh có thể lập tức đến bên cạnh tôi sao? Áo đâu? Mau đưa cho tôi.
- Cô đang ghen phải không? - Ngạo Dạ Phong tiếp tục tháo áo cúc áo sơ mi.
- Ai ăn dấm chua vậy? Trần Vũ Tịch làm bộ không hiểu.
- Thẩm Thiên Dật bọn họ đã nói gì với cô?
- Không có gì!
- Cô biết chuyện về Dụ Khả Hân?
- Không biết!
Không khí trong gian phòng trong nháy mắt cứng đờ, Ngạo Dạ Phong xoay người nhào về phía Trần Vũ Tịch. Trần Vũ Tịch vội vàng lui về phía sau, cuối cùng tựa vào tường. Một trận gió mát xông tới, Ngạo Dạ Phong đã đến trước mặt cô. Trần Vũ Tịch cũng hít một hơi tức, cho rằng hắn muốn ức hiếp cô, nhưng hắn lại lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
- Tại sao nói dối?
- Tôi không nói dối, tại sao phải nói dối. - Mặc dù chuyện như vậy thỉnh thoảng vẫn xảy ra, mặc dù khuôn mặt tuấn tú của Ngạo Dạ Phong cô đã nhìn qua trên trăm lần, nhưng nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, lòng của Trần Vũ Tịch vẫn không nhịn được mà cuồng loạn.
Cô khẽ cắn môi dưới, muốn làm mình tỉnh táo lại. Cô càng bối rối, càng không có biện pháp nắm bắt được Ngạo Dạ Phong. Ngược lại phải bình tĩnh không để hắn trong mắt, hắn mới không làm gì được cô.