Nguyệt Như Ái dần dần tỉnh dậy, nhìn sang đồng hồ bên cạnh đã điểm 9 giờ sáng rồi.
Hai lần làm chuyện ấy với Lâm Dương Vũ, lần nào anh cũng làm tới mấy hiệp liền, hại cô sáng hôm sau tỉnh dậy mệt rã rời, phía dưới đau nhức vô cùng.
May sao, hôm nay vừa là chủ nhật chứ không đem bộ dạng tời tới công ti sẽ bị người ta chê cười mất, mà có khi nghỉ làm luôn ấy.
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên Lâm Dương Vũ mở cửa bước vào.
Nhìn thấy cô vẫn chưa chịu rời khỏi giường, khuôn mặt thơ thơ thẩn thẩn, quần áo cũng chưa chịu mặc vào khiến anh lại muốn đè cô ra mà làm tiếp.
- Sao, em tính nằm ườn ra giường cả ngày hửm Tiểu Ái? Còn không chịu mặc quần áo vào nữa là lại muốn quyến rũ anh tiếp sao?
- Quyến rũ cái đầu anh, đều tại anh hại em ra nông nỗi này.
Lâm Dương Vũ nhìn thấy con mèo nhỏ như vậy mà cười lớn.
Quả thực, tối qua anh có chút mất khống chế, và đây cũng là lần sinh nhật có ý nghĩa nhất với anh từ trước tới giờ, khi cô lại lấy chính bản thân làm quà tặng cho anh.
Vì thế, hôm nay Lâm Dương Vũ quyết định sẽ đảm đương toàn bộ việc nhà, rồi phục vụ cho Nguyệt Như Ái.
Còn cô sẽ không phải làm gì cả.
- Haha, anh đùa thôi.
Em cứ nằm nghỉ ngơi đi, đợi chút rồi anh bưng bữa sáng vào cho em, và cả ngày hôm nay em không phải làm gì cả, anh sẽ phục vụ em hết.
Nói xong, anh liền bước ra ngoài, còn Nguyệt Như Ái ngồi trên giường mà cười tủm tỉm, người đàn ông này thực sự vừa bá đạo, vừa ấm áp, khiến cô càng ngày càng lười biếng ỷ lại vào anh.
Một lúc sau, Lâm Dương Vũ đưa thức ăn vào bằng một xe đẩy giống như các nhân viên ở khách sạn vậy, làm cô phụt cười.
Thấy Nguyệt Như Ái cười vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng vui theo.
Vì thế, anh bắt chước lời nói của mấy nhân viên của khách sạn nói với cô:
- Thưa Nguyệt Tiểu Thư, ở đây có các món cháo ninh xương, bánh mì sandwich, ngũ cốc yến mạch và một món đặc biệt, cô muốn ăn món nào?
- Tôi muốn ăn món đặc biệt, là món gì vậy? – Nguyệt Như Ái cũng bắt chước theo anh, làm một vị khách được anh phục vụ.
- Là món này, thưa cô.
Dứt lời, Lâm Dương Vũ ghé sát mặt xuống, đặt lên môi Nguyệt Như Ái một nụ hôn, làm cô mặt đỏ tim đập.
Còn anh đoạt được nụ hôn của cô, nở một nụ cười ranh mãnh.
- Anh… Anh lại trêu em.
- Nào có, bảo bối, em muốn ăn gì?
- Tất cả những món này đều là do anh chuẩn bị sao? Em muốn ăn ngũ cốc yến mạch được rồi.
- Ừm, đều là anh chuẩn bị đấy.
Vừa nói, anh vừa bưng bát ngũ cốc lên, xúc một thìa rồi đưa ra trước miệng cô mà bón cho cô ăn, giống như đang chăm trẻ bị ốm vậy.
Nhưng trẻ này bị ốm, đều là do anh mà ra.
- Ưm, không ngờ anh lại biết nấu ăn nữa, cũng rất ngon nha.
- Anh phải biết chứ, để còn nấu cho em ăn, còn anh thì ăn em.
Nghe Lâm Dương Vũ nói những lời lẽ vô sỉ như thế, Nguyệt Như Ái trừng mắt lườm anh.
Còn anh vẫn tiếp tục làm công việc của mình.
Ăn xong, Lâm Dương Vũ đẩy xe đồ ăn ra ngoài để rửa bát đũa, sau đó quét nhà lau nhà, giống như một người nội trợ thực thụ vậy.
Nguyệt Như Ái ở trong phòng, cũng cảm thấy mình cũng không thể nằm ỳ cả ngày như thế được, vì thế cô tranh thủ làm nốt đống tài liệu của công ty qua máy tính.
Có mấy phần khó giải quyết, cô nhờ Lâm Dương Vũ vào xem hộ thì chỉ trong phút chốc anh đã xong rồi.
Nguyệt Như Ái cũng cảm thấy mình quá may mắn rồi, kiếm được một người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt, chỉ là có hơi mặt dày và vô sỉ một chút!
Đến chiều, Lâm Dương Vũ thấy trong tủ không còn thức ăn, định đi siêu thị mua chút đồ.
Nguyệt Như Ái cả ngày ở nhà nhàm chán, cũng muốn đi siêu thị cùng anh.
Vì thế, cô liền đi thay đồ rồi nhanh chóng cùng anh tới siêu thị.
- Tưởng em vẫn còn mệt?
- Để đàn ông các anh đi chọn đồ, em không yên tâm.
Nguyệt Như Ái lấy đại một lý do đối phó với Lâm Dương Vũ, do siêu thị chỉ cách khu căn hộ này có mấy bước chân nên hai người sớm đã tới nơi.
Cuối tháng, các mặt hàng giảm giá trong siêu thị rất nhiều.
Đâu đâu cũng giảm giá 20, 30%..., chỗ nào cũng kín người tranh nhau mua đồ.
Nguyệt Như Ái cũng không ngoại lệ, thấy hàng sale là sáng mắt lên, chưa được bao lâu thì đã chất đầy cả giỏ hàng rồi.
Bỗng dưng, đâu đâu một bóng dáng vừa quen thuộc vừa đáng ghét bước tới, nói lời mỉa mai cô.
- Ơ kìa, A Lâm, anh nhìn chị Như Ái này, đường đường là Giám Đốc mà cũng đi tranh hàng giảm giá với người thường, hay là công ty của chị sắp phá sản rồi nên mới phải khó khăn thế này? Có gì thì cứ bảo em giúp, dù gì chúng ta cũng là chị em ruột mà.
Nghe thấy giọng nói này, Nguyệt Như Ái khó chịu ngước lên nhìn, quả nhiên lại là đứa em gái quý giá của cô, Nguyệt Cẩm Vân, bên cạnh là Thiên Lâm.
Đúng là bản tính trời cho không thể nào thay đổi được, mở miệng ra là nói những lời khiến cho người khác phải bực mình.
Đối với loại người này, đứng đây đôi co chỉ làm mất thời gian của cô, cho nên cô không thèm để ý tới lời nói của cô ta, quay người đi chỗ khác.
Mà Nguyệt Cẩm Vân lại ảo tưởng rằng cô ta nói trúng tim đen của cô, lại càng được đà mà nói tiếp.
- Hôm ở sinh nhật của bố, em thấy chị cùng Lâm Dương Vũ cùng nhau ở chung phòng tối, còn công khai yêu đương.
Sao, giờ chị bị anh ta đá rồi đúng không? Hahaha, tưởng rằng đặc biệt thế nào, hóa ra cũng chỉ là một trong muôn vàn tình nhân của anh ta, chơi chán thì bỏ mà thôi.
Nguyệt Như Ái không nghe nổi cô ta nữa, cô không hiểu sao trên thế giới lại có loại người đã thích đặt điều lại còn nói lắm như Nguyệt Cẩm Vân nhỉ? Còn Thiên Lâm đứng bên cạnh, hùa theo cô ta mà nói châm chọc mấy câu.
- Vậy mà, tôi tưởng cô thanh cao thế nào, hóa ra cũng chỉ là đồ chơi cho người khác chơi đùa mà thôi.
- Cậu nói, ai là đồ chơi cho người khác chơi đùa cơ?
- Hahaha, là cái con đàn…
Thiên Lâm đang vừa cười vừa nói, nhưng bên cạnh Nguyệt Cẩm Vân lại dựt dựt áo anh ta muốn anh ta câm miệng lại.
Quay người về phía sau thì đã thấy Lâm Dương Vũ đứng lù lù sau lưng khiến anh ta giật cả mình, sợ phát khiếp.
Còn Nguyệt Cẩm Vân đứng bên cạnh, vừa sợ nhưng cũng đồng thời mê mẩn vẻ đẹp trai của anh, đâm ra ghen tị với Nguyệt Như Ái.
Thứ mà Nguyệt Như Ái có được, Nguyệt Cẩm Vân cô ta sẽ tranh bằng được.
Không biết cô ta có thể lấy tự tin ở đâu, thản nhiên dùng tay nâng nâng ngực mình lên, sau đó bày ra vẻ mặt ngây thơ, dùng tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình rồi đổi cái giọng dẹo đến chảy nước mà nói chuyện với anh.
- A, Lâm Tổng, thật có duyên khi gặp anh ở đây.
- Duyên? Hai người vừa nói vợ tôi như nào ấy nhỉ?
Nghe Lâm Dương Vũ nói vậy, mặt mày hai con người kia xanh lét lại.
Anh bước tới gần Thiên Lâm hơn, giáng cho anh ta một cú đấm.
Mày cũng gan nhỉ? Nói ai là đồ chơi cho người khác chơi đùa, hử?
Lâm Tổng… Tha… Tha cho tôi, tôi sai rồi.
Thiên Lâm bị anh đấm một phát vào mặt khiến mặt sưng hết lên.
Hắn ta biết chọc giận Lâm Thiên Vũ là không có kết quả tốt, vì vậy dù đang ở nơi đông người nhưng vẫn quỳ xuống cầu xin Lâm Dương Vũ tha thứ.
Lâm Tổng, là tôi sai… tôi sai rồi… Xin hãy tha thứ cho tôi.
Vừa nói, Thiên Lâm vừa tự tát lên mặt của mình.
Nguyệt Cẩm Vân ở bên cạnh thấy bạn trai của mình như thế mà xấu hổ vô cùng.
Lúc này, Lâm Dương Vũ mới quay sang tới lại gần cô ta, áp sát cô ta vào kệ làm cô ta run rẩy.
Nhưng anh không đánh phụ nữ nên chỉ nói với cô ta một câu rằng: “ Cô nên đổi tên thành Diệp Hạ Châu thì hợp hơn.”
Nói xong, anh kéo tay Nguyệt Như Ái mà rời đi.
Thiên Lâm bấy giờ mới đứng dậy, còn Nguyệt Cẩm Vân vẫn đang tơ tưởng tới lời của Lâm Dương Vũ lúc nãy nói với mình.
- Thiên Lâm, anh có biết lúc nãy anh làm nhục mặt tôi lắm không hả? May mà nhờ vẻ đẹp trời phú của tôi làm cho Lâm Dương Vũ động lòng không ra tay, còn đặt cho tôi cái tên Diệp Hạ Châu nữa kìa.
Chắc là anh ta đã có cảm tình với tôi rồi.
- Cẩm Vân à, em có biết tên Diệp Hạ Châu còn có tên khác là gì không?
- Còn có hả? Là gì thế?
- Là cây chó đẻ đấy!