Vợ Yêu Kiêu Ngạo

Chương 105: Đưa cô ấy rời khỏi anh



Đặc biệt là Mắt Kính nhìn anh Thanh như thể đã lường trước được mọi việc: “Anh Thanh, tôi đã nói mà tôi thấy ông và cô ấy nhất định có ngọn nguồn gì đó.” Anh Thanh lại càng thêm phiền muộn, mình lại lỡ lời rồi, anh Thanh vội vàng nghĩ kế lấp liếm, cười lớn với Mắt Kính nói: “Hả, cô bé đó còn trẻ như vậy, sao lại kết hôn được.”

Sau đó lại quay người nói với Lâm Thành Phong: “Cậu nói cậu là chồng cô ấy, vậy cậu có gì để chứng minh không?” Lâm Thành Phong thấy sự âm u trong đáy mắt của anh Thanh, chỉ thấy mặc dù anh Thanh là một lão nông dân ăn mặc giản dị, trông chỉ như một ông già nhà quê tầm thường. Nhưng ánh mắt sáng rực ấy, đôi mắt già đời ấy vẫn còn toát ra vẻ minh mẫn.

Với trực giác nhạy bén của mình, Lâm Thành Phong đương nhiên cảm nhận được anh Thanh nhất định không chỉ đơn giản là một lão nông bình thường. Hơn nữa ban nãy hắn cũng nghe thấy câu hỏi mà Mắt Kính hỏi anh Thanh rồi, xem ra sau khi quay về, hắn nhất định phải điều tra đoàn người đã gây ra tai nạn xe và cả ông lão trước mặt nữa.

“Quan hệ của chúng tôi không cần bất kì ai xác nhận.” Dứt lời, anh xoay người chui vào xe. Suy cho cùng Lâm Thành Phong vẫn là Lâm Thành Phong, dù đứng trước mặt ai thì vẫn ngạo nghễ và cứng cỏi như vậy.

Cường vội vàng rút ra một tờ chi phiếu rồi nhét vào tay Mắt Kính: “Cảm ơn hai người đã có ơn cứu mạng với cô chủ nhà chúng tôi, đây là mười bảy tỷ, là chút lòng thành của chúng tôi.” Dứt lời, cậu ta biến mất nhanh như một cơn gió trước mặt anh Thanh và Mắt Kính.

Những chiếc xe màu đen dừng ở xung quanh chiếc xe kéo cũng rời khỏi đó nhanh như gió, chỉ để lại anh Thanh và Mắt Kính đứng hít bụi bị cuốn loạn xạ theo gió.

“Ông già, ông có nghe thấy không? Tờ giấy này đáng giá mười bảy tỷ đó.” Mắt Kính kích động nói, cậu ta đã sống đến ngần này tuổi rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy một trăm bảy mươi triệu chứ đừng nói gì đến mười bảy tỷ. Hơn nữa, cũng chỉ được nhìn thấy chi phiếu trong phim truyền hình, cậu ta nào biết sẽ có một ngày bản thân lại có thể được cầm chi phiếu. Hơn nữa còn là tờ chi phiếu có giá trị mười bảy tỷ, nói không kích động là điều không thể mà.

Anh Thanh không hề có chút hứng thú gì với tờ chi phiếu trên tay Mắt Kính, ông vẫn luôn đứng ngóng nhìn theo chiếc xe đã đi xa của Lâm Thành Phong mà nghĩ ngợi. Hai người họ vẫn chưa cảm nhận được sự yên tĩnh thì bỗng một chiếc xe Ferrari màu trắng dừng lại cạnh họ, Hạ Dũng hạ kính xe xuống rồi nhã nhặn hỏi hai người họ: “Cho hỏi ban nãy hai vị có nhìn thấy mấy chiếc Sedan màu đen đi qua đây không?”

Mắt Kính lại kinh ngạc không thốt nên lời thêm lần nữa, hôm nay thần may mắn hỏi thăm cậu ta à? Ban nãy vừa có một đội vệ sĩ ném cho cậu ta mười bảy tỷ, hiện giờ lại có một chiếc xe thể thao dừng lại hỏi đường cậu ta. Cậu ta đã sống hai mươi năm ở trong cái làng này nhưng nào đã được gặp tình huống nào gay cấn như ngày hôm nay? Vậy nên nhất thời cậu ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Nhưng anh Thanh đứng bên cạnh lại nhìn Hạ Dũng với khuôn mặt trầm lắng: “Cậu cũng quen cô gái đó à?” Anh Thanh không dò hỏi Hạ Dũng, trực giác của ông mách bảo Hạ Dũng cũng đến vì Bạch Thanh Dung. Bởi cái khe núi nghèo nàn này cũng chẳng phải nơi ăn chơi nghỉ dưỡng gì. Bình thường chẳng gặp nổi lấy một chiếc xe hơi chứ đừng nói gì đến một chiếc xe sang trọng như thế này.

Hạ Dũng thấy ông cụ trước mặt hỏi thẳng như vậy thì cũng gật đầu nói: “Tôi là bạn của cô ấy, cô ấy đi cùng mấy chiếc xe kia rồi phải không?” Hạ Dũng cũng không hiểu tại sao anh lại có thể nói chuyện qua lại với một ông lão sống ở nơi rừng núi này, chắc có lẽ vì muốn biết được nhiều thông tin về Bạch Thanh Dung hơn.

Anh Thanh nhẹ nhàng gật đầu, Mắt Kính đứng một bên đã lấy lại được bình tĩnh, cậu ta cho rằng Hạ Dũng đi cùng với nhóm người phía trước nên vội vàng nói: “Anh mau đuổi theo đi, cô gái đó thương tích toàn thân, lại còn sốt nhẹ suốt đêm nữa. Phải nhanh chóng được chữa trị, nếu chậm chút nữa thì không kịp đâu.” Mắt Kính còn chưa nói xong thì Hạ Dũng đã bảo Tề Vũ nhanh chóng lái xe đuổi theo.

Chiếc xe Ferrari màu trắng lại cuốn theo từng đợt cát bụi nghênh ngang mà đi, anh Thanh và Mắt Kính nhẹ nhàng bịt mũi để tránh hít phải bụi. Sau khi tan hết bụi, Mắt Kính bực bội nói: “Mẹ kiếp, mấy người có tiền đó đều bất lịch sự như vậy à? Còn chưa nói dứt lời đã đi rồi, khinh người quá mà.”

Anh Thanh chẳng thèm để ý tới lời oán trách của Mắt Kính, ông chỉ lặng im nhìn theo những chiếc xe vừa rời khỏi. Dáng vẻ của ông lộ rõ vẻ suy tư nặng nề, một lát sau, ông quay người nói với Mắt Kính: “Lên xe đi, chúng ta cũng theo sau.”

Mắt Kính cảm thấy hơi khó hiểu nói: “Tôi thấy ông và cô gái kia có chút phức tạp, người cũng đi rồi mà ông vẫn còn lo lắng cho cô ấy như vậy. Chồng người ta cũng đến đón rồi, ông còn mù quáng gì nữa?”

Anh Thanh nhảy thẳng lên xe kéo rồi nói: “Cho dù nói thế nào, giúp người thì phải giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Thiên. Cậu nhận của người ta nhiều tiền như vậy thì cũng nên đi xem tình hình thế nào chứ.”

Mắt Kính liếc nhìn tờ chi phiếu trong tay, trong bụng thầm nghĩ lời anh Thanh nói rất đúng. Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không thể đi như vậy được. Nếu như đám người đó không phải thứ tốt đẹp gì thì sao? Cho dù đám người đó thật sự là người nhà của Bạch Thanh Dung thì cậu ta và anh Thanh cũng nên nói với Bạch Thanh Dung một câu chào tạm biệt có đầu có đuôi chứ.

Mắt Kính nhét tờ chi phiếu vào trong túi áo một cách cẩn thận sau đó nhảy lên xe, nổ máy chiếc xe kéo cũ nát rồi lái về hướng thành phố. Dọc đường đi, anh Thanh cũng không đáp lời Mắt Kính mà cứ lặng thinh suy nghĩ chuyện của mình. Trong lòng Mắt Kính có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng thấy anh Thanh nhắm mắt nên cũng không làm phiền, vì vậy hai người họ cứ lặng thinh suốt cả quãng đường.

Lâm Thành Phong cẩn thận ôm Bạch Thanh Dung vào lòng, hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Bạch Thanh Dung đang lạnh dần, hơn nữa cô cứ mê man suốt, có gọi thế nào cũng không tỉnh. Hắn lo lắng vội vàng dặn dò Cường tăng tốc nhanh chóng đến bệnh viện.

Mấy chiếc xe Sedan màu đen cũng vội vàng đi với vận tốc 180 km/h về hướng bệnh viện thành phố gần nhất. Lâm Thành Phong siết chặt vòng tay đang ôm lấy Bạch Thanh Dung. Hắn vừa mới tìm được cô nên hắn không thể để cô gặp bất trắc thêm lần nữa.

Cường cũng không hổ là trợ thủ đắc lực của Lâm Thành Phong, chỉ một lát sau cậu ta đã lái xe đến bệnh viện, trước đó còn liên lạc xong xuôi với bác sĩ và y tá của bệnh viện. Xe của bọn họ vừa dừng ở cổng bệnh viện, một tốp bác sĩ và y tá đã vội vàng khênh cáng cứu thương chạy đến bên chiếc xe. Lâm Thành Phong cẩn thận đặt Bạch Thanh Dung lên mặt cáng rồi đẩy cáng vào phòng điều trị cùng bác sĩ.

Trong phòng bệnh, Lâm Thành Phong ngồi một bên nhìn bác sĩ và y tá bận rộn kiểm tra vết thương cho Bạch Thanh Dung, trái tim hắn đau đớn như thể bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn vậy, hắn tình nguyện người nằm trên giường bệnh kia là hắn. Từ lúc gặp hắn đến nay, Bạch Thanh Dung thường gặp phải những chuyện bất trắc hay phải vào bệnh viện.

Lâm Thành Phong phái người đi điều tra những chuyện này vài lần, nhưng lần nào cũng chỉ điều tra được sơ sơ sau đó đứt đầu mối. Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được tất cả những chuyện mà Bạch Thanh Dung gặp phải, từ lần đầu tiên gặp sự cố đến chuyện ngã xuống vách núi hiện giờ đều do một người làm. Người đó hành động mờ ám như ác quỷ địa ngục vậy, thấy đầu mà không thấy đuôi. Trước đây hắn còn cho rằng, Đinh Mẫn Ly chết rồi thì mấy chuyện bất trắc này sẽ không xảy ra nữa, thật không ngờ Đinh Mẫn Ly cũng đã đi rồi, còn chuyện bất trắc thì vẫn liên tục kéo đến.

Hơn nữa mục tiêu của người này không chỉ nhắm vào Bạch Thanh Dung. Trực quan nhạy bén của hắn mách bảo, thứ mà người này có thể nhắm vào là cả nhà họ Lâm. Nếu như không nhanh chóng điều tra ra tên đầu sỏ đứng sau màn kịch này là ai, vậy thì hắn và Bạch Thanh Dung sẽ không thể yên ổn sống qua ngày.

Sau khi bác sĩ trưởng kiểm tra vết thương cho Bạch Thanh Dung, ông ấy dặn dò y tá nhanh chóng truyền thuốc hạ sốt cho cô. Ngay sau đó, trên tay Bạch Thanh Dung đã được cắm kim truyền dịch, đeo mặt nạ ô-xy.

“Cậu Lâm, khắp người cô Lâm có rất nhiều viết thương bị trật khớp, phải chờ cô ấy tỉnh lại mới có thể tiếp tục chữa trị. Hiện giờ cô ấy đang sốt nhẹ, chúng tôi đã bắt đầu hạ sốt cho cô ấy, nếu đẩy lùi được cơn sốt thì sau nửa tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ trưởng đi về hướng Lâm Thành Phong rồi báo cáo như thể ông ấy là cấp dưới của hắn.

Lâm Thành Phong gật đầu, y tá trưởng liền dẫn tốp người lùi ra nhưng vẫn để lại một cô y tá trông coi ở ngoài cửa để Lâm Thành Phong tiện bề sai khiến. Sau khi ra ngoài, bác sĩ trưởng chợt hoảng sợ bởi hành động báo cáo trong vô thức ban nãy của mình, rõ ràng người kia không phải viện trưởng của ông ấy, sao ông ấy lại hành động răm rắp giống hệt mấy tên thuộc hạ của hắn nhỉ?

Nghĩ lại, khí thế trên người Lâm Thành Phong quá mạnh mẽ, khiến một người bình thường như ông vừa nhìn thấy đã không tự chủ được mà răm rắp nghe lời. Hơn nữa để lại một y tá cũng là ý của viện trưởng, bác sĩ trưởng cảm thấy người đàn ông này có chút không tầm thường. Thật không ngờ ở cái thị trấn bé xíu này lại có thể gặp được người khiến viện trưởng của bọn họ cũng phải nghe lời răm rắp như vậy. Nếu ông chữa khỏi bệnh cho cô gái đang nằm trong phòng kia, cuối năm nay chắc chắn đến 80% ông sẽ được nhậm chức trưởng khoa ngoại.

Sau khi phòng bệnh chỉ còn lại hai nhân vật chính, Lâm Thành Phong đến bên giường bệnh của Bạch Thanh Dung, hắn bất giác đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán và trên khuôn mặt cô, trên trán từng đợt lạnh buốt kéo đến nhưng hai bên gò má thì lại nóng hầm hập lạ thường, bàn tay hắn cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ này nhưng lòng lại nóng như lửa đốt.

Nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của Bạch Thanh Dung, hắn vẫn luôn cầu nguyện ba mươi phút nữa Bạch Thanh Dung sẽ nhanh chóng tỉnh lại, tỉnh lại để nhìn hắn một cái và nói chuyện với hắn, cho dù cô mắng hắn là lưu manh cũng được. Trong mấy chục giờ đồng hồ để lạc mất Bạch Thanh Dung, chỉ có trời mới biết trong lòng Lâm Thành Phong đã đau khổ đến nhường nào.

Lâm Thành Phong xem đồng hồ trên tay, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian. Trải qua biết bao nhiêu tiếng đồng hồ hắn cũng chịu đựng được, nhưng ba mươi phút ngắn ngủi này lại dài như cả năm vậy, Lâm Thành Phong ngồi ở đầu giường ngây ngẩn ngắm nhìn khuôn mặt đang mê man của Bạch Thanh Dung.

Đột nhiên ngoài cửa vọng vào tiếng ồn ào: “Để tôi vào, phòng bệnh của bệnh viện không phải là nơi để người nhà của bệnh nhân đến thăm nom à?” Hạ Dũng đứng ngoài cửa nói, cô y tá nhìn Hạ Dũng ái ngại: “Xin lỗi anh, người trong phòng bệnh này đã dặn dò không được phép tùy ý cho người lạ ra vào.”

“Tề Vũ, kéo người thích cản trở này sang một bên cho tôi.” Dứt lời, Tề Vũ mạnh tay kéo cô y tá đứng ngoài cửa phòng bệnh sang một bên, sức lực của cô y tá đâu thể chống trọi được với cơ thể cao lớn của Tề Vũ, cô ấy còn chưa kịp vùng vẫy thì đã bị Tề Vũ kéo sang một bên rồi.

Hạ Dũng thấy chướng ngại vật đã được loại bỏ, trực tiếp mở cửa phòng bệnh bước vào. Vừa bước vào cửa, anh đã nhìn thấy Lâm Thành Phong ngồi trên đầu giường âu yếm nắm tay Bạch Thanh Dung, anh bước vào rồi nhưng Lâm Thành Phong cũng không thèm quay đầu lại liếc anh lấy một cái.

Hình ảnh vợ bị bệnh chồng săn sóc kia quá đỗi ngọt ngào, thật sự ăn đứt mấy chương trình hẹn hò trên truyền hình. Mặc dù Hạ Dũng biết hai người họ là vợ chồng, nhưng nhìn thấy cảnh này trong lòng anh vẫn vô cùng khó chịu.

“Người cũng nhìn thấy rồi, giờ anh có thể đi được rồi đó.” Lâm Thành Phong như chủ nhà ra lệnh đuổi khách, Hạ Dũng vờ như không nghe thấy gì, anh đi đến cạnh giường ngắm nhìn Bạch Thanh Dung đang chìm trong mê man.

Đôi mắt Bạch Thanh Dung nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch đến mức vừa nhìn là biết cơ thể cô suy yếu đến mức nào. Hạ Dũng đau lòng nhìn Bạch Thanh Dung, đây chính là người anh ngày đêm nhớ mong, mà lần này anh lại thấy cô nằm trên giường bệnh, còn chồng cô ở cạnh bên.

Lúc này cảm xúc trong lòng Hạ Dũng rất phức tạp, cuối cùng cũng tìm được Bạch Thanh Dung, cuối cùng anh cũng yên tâm rồi. Nhưng nhìn thấy Lâm Thành Phong kéo tay Bạch Thanh Dung tình tứ như vậy, anh cảm thấy rất chói mắt, trong lòng chợt mong muốn Lâm Thành Phong không tìm thấy Bạch Thanh Dung.

“Đợi cô ấy tỉnh lại rồi tôi sẽ đi.” Gương mặt Hạ Dũng vẫn lạnh tanh đáp lời, anh rốt cuộc vẫn hy vọng Bạch Thanh Dung tỉnh lại có thể nhìn thấy anh. Anh đã từng nói chỉ cần Bạch Thanh Dung gặp nguy hiểm và cần sự giúp đỡ thì anh sẽ xuất hiện, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là anh đến muộn một bước so với Lâm Thành Phong thôi.

Lâm Thành Phong không hề để ý đến biểu cảm của Hạ Dũng, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết tình cảm thật lòng mà Hạ Dũng dành cho Bạch Thanh Dung. Có điều hắn là một người đàn ông cũng là chồng của cô, lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép người đàn ông khác nhìn người phụ nữ mình yêu thương như vậy.

“Cường, tiễn khách!” Lâm Thành Phong không để Hạ Dũng có cơ hội gặp mặt Bạch Thanh Dung dù chỉ một chút, hắn đối xử với Hạ Dũng như thể đối xử với kẻ thù của mình vậy, không để cho Hạ Dũng có chỗ trống mà thở dốc.

Hạ Dũng thấy Lâm Thành Phong cố ý làm vậy, cũng không chờ Cường đến đuổi anh đi, anh chỉ lắc đầu cười khổ: “Trên đời này, hối tiếc nhất có lẽ là hữu duyên vô phận, Lâm Thành Phong nếu như tôi gặp cô ấy sớm hơn anh một bước thì cô ấy cũng sẽ không gặp nhiều bất trắc như vậy đâu. Tôi với cô ấy có thể quen biết nhau cũng bởi vì anh không thể bảo vệ cô ấy, vì vậy tôi mới xuất hiện.”

“Lâm Thành Phong, anh nhớ kĩ cho tôi, nếu anh không bảo vệ được cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy rời xa anh, để anh cả đời này cũng đừng mong gặp lại cô ấy.” Hạ Dũng nói rành mạch từng câu từng chữ. Dứt lời anh cất bước đi ra ngoài thì nhìn thấy bác sĩ trưởng dẫn theo một cô y tá vội vàng chạy vào trong phòng bệnh.

Vẻ mặt giống như thể có chuyện gì đó khó lường đã xảy ra vậy, bác sĩ bước vào nhưng cũng không quan tâm đến sự có mặt của Hạ Dũng, ông ta căng thẳng nói: “Lần này rắc rối rồi, bệnh tình của cô Lâm đây e rằng không ổn rồi.”

Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Lâm Thành Phong chợt nặng nề, hắn nắm thật chặt bàn tay cô. Hạ Dũng đang chuẩn bị đi cũng khựng lại, nhìn bác sĩ với vẻ mặt đau buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.