Vợ Yêu Kiêu Ngạo

Chương 111: Báo thù cho cô



Đêm ma mị, phố mới lên đèn, ngựa xe như nước. Thanh Cảng vẫn xa hoa như vậy, biển hiệu sặc sỡ nhiều màu hiện lên ánh đèn say đắm lòng người, người đi trên đường nghiêng nghiêng ngả ngả hoặc là uống rượu say hoặc là đến tìm niềm vui sướng, em bé bán hoa tươi đi xuyên qua đoàn người.

“Anh đẹp trai, mua bông hoa đi. Anh nhìn bạn gái anh đẹp như vậy cơ mà, mua một bông hoa đi.”

“Anh đẹp trai, người đẹp uống rượu xong thì nên ăn đêm đó, hôm nay chúng tôi có hoạt động giảm giá 20%.”

“Ôi anh đẹp trai, anh đi một mình ư, đến đây chơi với em nào.”

Thanh Cảng là một đường quán bar nổi tiếng ở thành phố X, là nơi hạng người nào cũng có, nơi đã diễn ra không biết bao nhiêu cuộc buôn bán người và ma túy.

Cũng là mảnh đất phù du mà không biết bao nhiêu đám xã hội đen muốn nuốt trọn, nhưng đó là địa bàn của Vương Bách Tùng, Vương Bách Tùng thủ đoạn độc ác và đã sớm nổi danh trong giới. Cho nên đĩa cơm Thanh Cảng của hắn luôn không có ai dám động đến, trước đây có mấy bang hội hợp lại muốn đánh đổ Vương Bách Tùng ở địa bàn Thanh Cảng nhưng lại bị Vương Bách Tùng tóm gọn, phơi thây ngoài đường, ngay người nhà đám đó cũng không tránh khỏi, nam thì bị đánh chết, nữ thì bị bán thân vào Thanh Cảng, từ đó về sau không ai dám có ý đồ với Vương Bách Tùng nữa.

Một hàng xe ô tô đen xếp hàng dài rầm rầm rầm lao vào Thanh Cảng rồi đột nhiên dừng lại, mấy chục người đàn ông mặc đồ đen từ trên xe bước xuống đứng xếp hàng theo thứ tự trước Bách Lạc Môn của Thanh Cảng, trên chiếc xe dẫn đầu có một người đàn ông mặc vest màu bạc đi xuống, bộ vest thẳng tắp làm nổi bật khí chất hơn người của hắn, mày kiếm đen như mun, môi mỏng mím chặt, khắp người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Thanh Cảng náo nhiệt bởi vì đoàn xe nối tiếp nhau đến và hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều, bé gái bán hoa tươi và khách đến tìm niềm vui lập tức biến mất khỏi Thanh Cảng, nhìn tình hình này là có sát khí đó, người bên cạnh không muốn vạ lây liền vội vã chạy đi hết.

Người quản lý Bách Lạc Môn vừa nhìn là biết có người đến cửa gây sự rồi, chạy đến tầng cao nhất gọi Vương Bách Tùng và hai anh em của hắn: “Đại ca, lại có người tới phá quán rồi!” Người quản lý lo lắng nói, trước đây hắn cũng đã gặp rất nhiều tên đến phá quán rồi, nhưng cũng chỉ là mấy tên côn đồ cỏn con không là gì cả, nhưng đám đến đây khiến hắn nơm nớp lo sợ trong lòng.

Vương Bách Tùng thấy người quản lý có chút luống cuống, trong lòng cũng chỉ cho rằng chẳng qua là mấy tên xã hội đen cỏn con lại tụ tập đến gây sự mà thôi. Dù sao Thanh Cảng cũng là đĩa đồ ăn lớn, ai biết được độ màu mỡ nơi đây cũng sẽ động lòng, Vương Bách Tùng ra hiệu bằng ánh mắt cho Hùng và Nam: Đêm nay lại là một trận đánh ác liệt rồi.

Nam và Hùng xoay người đem theo người của mình đi hai bên trái phải của Vương Bách Tùng ra cửa, nhìn bọn tay chân chuyên nghiệp đeo kính đen, mặc vest đen đứng san sát. Vương Bách Tùng thầm nghĩ: Xem ra đến có chuẩn bị.

“Anh em, đến từ đâu vậy. Dám đến địa bàn của anh mày đây làm loạn.” Vương Bách Tùng hiển nhiên không biết người trước mắt, chỉ cảm thấy bọn họ lần này khí thế hung hăng e là khó đối phó.

Sau khi thấy Vương Bách Tùng ra ngoài, người đàn ông mặc vest màu bạc cầm đầu không thèm đáp lại lời Vương Bách Tùng, môi mỏng khẽ mở, thốt ra mấy chữ: “Đập cho tôi.”

Hai gã đàn ông áo đen ở phía sau nhận được mệnh lệnh không biết từ đâu lấy ra hai chiếc búa sắc bén, tay chân lanh lẹ ném búa vào cửa Bách Lạc Môn, tiếng choang vang lên ầm ĩ, đèn thủy tinh ở cửa Bách Lạc Môn lập tức bị phá nát mà rơi xuống, lập tức những khách hàng bên trong vốn gan dạ đến xem náo nhiệt cũng chạy loạn khắp nơi.

Vương Bách Tùng thấy đối phương mặt lạnh tanh, chưa vào cửa đã đập vỡ đèn ở Bạch Lạc Môn của hắn. Đây là ý nói muốn Bách Lạc Môn của hắn biến mất, Vương Bách Tùng cũng không để ý đến quy tắc giang hồ.

“Ra tay!” Vương Bách Tùng nói với Hùng và Nam, Hùng và Nam vung tay lên, một đám côn đồ mặc quần áo bình thường đã bao vây đám người mặc đồ đen lại, trong tay đám côn đồ kia cầm dao bầu và ống tuýp, ai nấy mặt đều hung ác, ùa lên như ác ma.

Đám đàn ông mặc vest kia hiển nhiên là được huấn luyện nghiêm chỉnh, đám ô hợp này sao có thể cản được chứ. Đám ô hợp còn chưa đến gần, đám người mặc vest đen kia đã rút kiếm sáng quắc lao lên, đánh lộn với đám côn đồ kia.

Không lâu sau, một loạt tiếng đao thương gậy gộc cộng với tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đám côn đồ mặc đồ thường toàn bộ đều té trên mặt đất, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, đội ngũ áo đen lại không hề có lấy một người bị thương, có thể thấy được thực lực hai bên một trời một vực.

“Ai ra lệnh cho mày làm hả, nếu không nói thì cả cái Thanh Cảng này sẽ chôn cùng mày luôn.” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói, như nói một chuyện cỏn con.

Vương Bách Tùng thấy đối phương làm bị thương nhiều người của hắn, lại còn ngang nhiên nói chuyện với hắn như vậy, trong cơn giận dữ đã nghe ra ý tứ của đối phương, Vương Bách Tùng mơ hồ đoán được thân phận của đối phương chắc là liên quan đến mối làm ăn hôm trước, kết quả người phụ nữ kia không chết, nhưng nghĩ chẳng qua chỉ là vợ của một doanh nhân mà thôi, người ta nói kẻ có tiền sợ chết, Vương Bách Tùng cho rằng những những này có tiền thấy người không sao thì cũng sẽ không gây ra bao nhiêu sóng gió, không ngờ Lâm Thành Phong lại tìm tới cửa.

Giao dịch không thành, chưa lấy được tiền thuê không nói làm gì. Giờ đây Lâm Thành Phong còn đến làm hắn tổn thất nhiều như vậy. Đáy mắt Vương Bách Tùng cuồn cuộn giận dữ hét: “Các anh em ra hết đây, lên cho tao.” Dứt lời, không biết từ đâu lại có một đám lưu manh côn đồ đầu nhuộm đủ màu lao tới, ai nấy đều có vẻ hung hăng ác độc.

Đám lưu manh kia vừa định ra tay thì người áo đen sau lưng Lâm Thành Phong nhanh chóng móc súng lục ra, nhanh chóng bóp cò, chân trần đánh không lại kẻ mang giày, súng ống ở trước mặt, đám côn đồ kia trói gà không chặt mặc sức chịu hành hạ.

Trong chốc lát, đám người áo đen nhanh chóng giải quyết hết đám côn đồ, Bách Lạc Môn phồn hoa nhất Thanh Cảng bỗng phơi đầy xác chết, thi thể của đám côn đồ lằm la liệt khắp nơi.

“Cơ hội cuối cùng, ai kêu mày làm.” Mùi máu tươi trong không khí khiến Lâm Thành Phong không khỏi nhíu mày, Vương Bách Tùng tỏ vẻ tức giận nhìn Lâm Thành Phong, hắn quả thực không thể tin được người đàn ông trước mặt này nhìn thì là công tử nhà giàu lại làm ra chuyện sát phạt quyết liệt như vậy.

Hắn không ngờ nhất chính là, người đàn ông trước mắt chỉ mang theo mấy chục người mà dám đến thách thức thế lực của hắn ở Thanh Cảng, hơn nữa đám hộ vệ áo đen này ai trên người cũng có súng ống, đây là điều khiến Vương Bách Tùng bất ngờ, hắn không ngờ đối phương là một doanh nhân mà dám đối đầu với xã hội đen như bọn hắn.

“Đều là đàn ông, chuyện đã xảy ra rồi. Ông đây đền tiền cho mày là được chứ gì, thu nhập một năm ở Thanh Cảng chia đôi với mày là đủ rồi chứ.” Vương Bách Tùng có thể lăn lộn đến tận địa vị này đương nhiên có năng lực ứng phó, đối phương đêm nay khí thế hung hãn, còn công khai đến diệt Thanh Bang bọn hắn.

Hiện tại bản thân còn chưa ra tay mà đã tổn thất nhiều anh em như vậy rồi, trong lòng Vương Bách Tùng sao có thể thoải mái chứ. Nhưng có câu nói là hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt, cứ nói chuyện với đối phương xem có thể hoà giải hay không đã, nếu có thể hòa giải thì thôi, nếu đêm nay không thể giải hòa thì đành liều mạng vậy.

Nhưng Vương Bách Tùng không ngờ người đứng trước mắt hắn chính là Lâm Thành Phong, thứ Lâm Thành Phong không bao giờ thiếu chính là tiền, trên đời này bàn chuyện tiền với Lâm Thành Phong sẽ không có ích lợi gì.

“Làm hại người nhà họ Lâm tao, kết cục chỉ có thể chết.” Giọng Lâm Thành Phong lạnh lùng, nhưng trong lời nói tràn đầy uy hiếp, Vương Bách Tùng thấy đối phương không nể mặt thì liền nổi lên ý giết chóc, vừa động đến súng lục bên hông, chuẩn bị lấy ra sống mái với Lâm Thành Phong.

Hộ vệ áo đen sau lưng Lâm Thành Phong tay mắt lanh lẹ nã một phát súng lên ngực Vương Bách Tùng, một đóa hoa máu to lớn lan khắp ngực Vương Bách Tùng, sau đó Vương Bách Tùng kêu lên thành tiếng rồi ngã xuống đất. Hùng và Nam bên cạnh thấy đối phương không hề kiêng dè mà giết đại ca của mình.

Chúng nhao nhao móc súng lục bên hông ra chuẩn bị sống mái với đối phương, báo thù cho đại ca. Tiếp đó hai tiếng súng vang lên, Hùng và Nam như con rối đứt dây nằm bên cạnh Vương Bách Tùng.

Ba anh em ở Thanh Cảng hô mua gọi gió lâu như vậy thật không ngờ, kết cục của mình lại đơn giản mà hãi hùng đến vậy, không chết trong trận chiến khốc liệt, mà là bị một doanh nhân cỏn con giết chết một cách đơn giản như giết một con chim.

Đám côn đồ trong Bách Lạc Môn thấy ba anh em Vương Bách Tùng chết rồi, trong lòng liền chấn động, tuy bọn chúng không thấy ai giết chết ba người này, nhưng nhất định biết đó không phải người tầm thường. Nhiều năm rồi mà vẫn chưa có ai có thể dễ dàng giết chết ba anh em kia như vậy, đám côn đồ trong Bách Lạc Môn thi nhau ra hiệu cho nhau bỏ lại anh em họ rồi trốn chạy.

Lâm Thành Phong vốn tưởng rằng có thể hỏi ra tung tích của kẻ đứng sau từ miệng Vương Bách Tùng, nhìn bộ dạng vừa rồi của Vương Bách Tùng, Lâm Thành Phong cũng biết chỗ hắn ta không có câu trả lời mà hắn mong muốn, nên mới không ngại ngần kêu thuộc hạ giết chết Vương Bách Tùng, tuy Vương Bách Tùng không phải người khởi xướng nhưng trong từ điển của Lâm Thành Phong, chỉ cần làm tổn thương đến người đàn bà của hắn thì ắt phải chết.

Huống chi Thanh Cảng này vốn là một khối u ác tính ở thành phố X, phụ nữ và người già nơi đây không có ai là tự nguyện, đều do trong nhà cùng cực bị người thân lừa tới nơi này cộng thêm thủ đoạn bỉ ổi của đám thuộc hạ của Vương Bách Tùng, không ít thiếu nữ đàng hoàng bước lên con đường này không có đường lui.

Tiêu diệt Thanh Cảng và đám Vương Bách Tùng, đối với Lâm Thành Phong là vì báo thù cho Bạch Thanh Dung, đối với xã hội mà nói diệt trừ côn đồ là chuyện tốt làm ích nước lợi dân, còn về chuyện đêm nay, hắn tin người bên trên sẽ không điều tra hắn.

Thế lực trong nước của Lâm Thành Phong không chỉ đơn giản trên thị thường làm ăn, người có thể biết được Lâm Thành Phong đều là nhân vật cấp cao. Huống hồ lúc này đây hắn đang gián tiếp giúp người nhà nước, chuyện bọn họ khó thực hiện, hắn đã nhân thể giúp họ làm rồi.

“Đốt Bách Lạc Môn đi.” Sau khi nhẹ nhàng nói xong câu đó, Lâm Thành Phong lên xe đóng cửa. Xe liền chạy đi, mấy người đàn ông mặc áo đen lấy mấy thùng xăng trên xe xuống, lần lượt rắc khắp các ngõ ngách ở Thanh Cảng, một người đàn ông đầu đinh lấy ra điếu thuốc, thành thạo lấy bật lửa châm lửa, sau khi hút mạnh một hơi rồi nhả ra vài vòng khói, liền dứt khoát vứt đầu thuốc vào chỗ đổ đầy xăng.

Xăng gặp lửa liền cháy, Bách Lạc Môn một thời xa hoa, một thời uy danh liền biến thành một biển lửa.

Hơn mười chiếc xe ô tô đen hùng dũng ra khỏi Thanh Cảng, trong một đêm bởi vì cuộc viếng thăm của một người bọn họ không biết lai lịch đã kết thúc Vương Bách Tùng – thế lực xã hội đen lớn nhất Thanh Cảng, sự biến mất của Bách Lạc Môn cũng đã cứu vớt rất nhiều cô gái nhà lành bị ép theo nghề dơ bẩn này.

Ngày hôm sau báo chí và tin nổi bật đều đưa tin: Con đường Thanh Cảng nổi tiếng sống về đêm đã bị phá hủy, tập đoàn xã hội đen lớn nhất đã bị tiêu diệt.

Sự biến mất của Thanh Cảng trở thành chủ đề bàn tán khi rảnh rỗi của người dân, không ít người đồn đại đại ca Thanh Cảng động phải người không nên dây vào nên mới gặp họa diệt thân.

Bên trong phòng làm việc rộng lớn, người đàn ông xem tin tức Thanh Cảng bị phá hủy trên máy tính không khỏi nhíu mày: “Hỏng việc nhiều hơn được việc.” Điện thoại của người đàn ông reo lên tít tít tít, người đàn ông cầm điện thoại lên thấy người gọi điện đến, chân mày giãn ra, ấn nút nghe: “Không sai đâu, đừng lo, anh ta vẫn không biết là chúng ta đâu.”

“May mà lúc đó giao dịch ngầm, nếu không lần này chúng ta chết trong tay đám côn đồ này cũng nên. Kế hoạch vừa mới bắt đầu, sau này phải tìm người có năng lực đáng tin hơn, không được giống như đám ăn hại Vương Bách Tùng.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng phụ nữ yêu kiều, giọng nói tuy rất yêu kiều nhưng giọng điệu lại rất độc ác.

Người đàn ông nhếch miệng cười trấn an nói: “Lần này chúng ta nhất định sẽ thành công, có em làm nội ứng trong công ty anh ta. Chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý thì em sẽ có thứ em muốn, anh cũng sẽ có thứ anh muốn.”

Nói rồi cúp điện thoại, người đàn ông đặt điện thoại lên bàn. Dựa lên ghế làm việc nhắm mắt thư thái, trong lòng đang ngầm tính một kế hoạch kinh khủng, một kế hoạch có thể giúp hắn diệt trừ đối thủ, độc chiếm thiên hạ ở thành phố X.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.