Vợ Yêu Là Đại Lão

Chương 7: - Chương 7



Chương 7

TRẺ MỒ CÔI LỚN TUỔI KHÔNG BIẾT XẤU HỔ

Không hay rồi, thế mà đại ca thổ phỉ lại đang ngủ?!

Làm bạn thân từ nhỏ, có thể nói Thẩm Ngang vô cùng hiểu rõ quy tắc của vị tổ tông này.

Chuyện dù có quan trọng nữa cũng thế, dù trời có sập cũng tuyệt đối không thể quấy rầy giấc ngủ của Tần Phỉ.

Ai quấy rầy, kẻ đó chết.

Xong rồi, anh ta vừa tới đã sắp trở thành một con tốt thí xuất hiện có mấy chương rồi!

Lập tức, Thẩm Ngang đứng ở cửa, ngoan như mèo, nói: “Tôi… vậy tôi… vậy tôi chờ một lúc nữa lại đến.”

Nói rồi lập tức xách vali chạy nhanh như một làn khói.

Thế nhưng anh ta cũng không dám trốn quá xa, chỉ dời vali vào phòng ký túc xá giáo viên đầu tiên ngoài hành lang.

Thẩm Ngang thật sự không thể hiểu nổi trong lòng vị tổ tông này đang nghĩ cái gì.

Rõ ràng là một tên có bệnh thích sạch sẽ đến mức khiến người khác giận điên lên, ngủ cũng phải ngủ ở dưới tình huống vô cùng yên tĩnh, thế mà lại đồng ý ở cái nơi như ký túc xá giáo viên.

Coi như cả tầng này đều đã dọn sạch vì vị tổ tông này, thế nhưng tình trạng rối loạn giấc ngủ của Tần Phỉ nghiêm trọng tới mức nào thì một người bạn thân từ nhỏ như Thẩm Ngang biết rất rõ.

Một khi phát bệnh thì dù uống nhiều thuốc ngủ đi nữa cũng không có tác dụng.

Mấy năm gần đây, tính tình của Tần Phỉ càng lúc càng quái đản.

Thẩm Ngang cứ ngoan ngoãn chờ trong phòng ký túc xá của mình như vậy.

Kết quả, không ngờ lại chờ hết cả ba ngày.

Vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi nên anh ta không dám tùy tiện rời đi, ba ngày chỉ uống nước, ăn bánh bích quy sống qua ngày.

Vào lúc anh cạn kiệt lương thực, cho rằng mình chỉ có thể uống nước lã cầm hơi thì cuối cùng vị tổ tông kia cũng gọi điện thoại kêu anh ta tới.

Anh ta kích động tới mức suýt nữa đã khóc rống lên: “Có phải cậu cắn thuốc nhiều nên không sợ bí tiểu mà chết đúng không!”

Người đã được ngủ khá ngon lành kia lúc này đang lười biếng tựa lưng vào tường, một chân chống lên tường, thản nhiên nói hai chữ: “Thận tốt.”

Thẩm Ngang: “...”

Thế thì giỏi rồi.

Có cần phải khen cậu một câu không?

Cái tên không biết xấu hổ này!

Thẩm Ngang âm thầm phỉ nhổ trong lòng một phen rồi lại nhớ tới điều gì bèn thần bí nói với Tần Phỉ: “Đợi lát nữa cậu phải mời tôi ăn bữa cơm.”

“Chỉ cần cậu dám ăn thì tôi có thể tự làm một bữa cho cậu.”

Thẩm Ngang nhìn nụ cười như không cười của Tần Phỉ thì cảm thấy anh không có ý gì tốt, lập tức kín đáo nhét một túi giấy dai vào lòng anh: “Cho cậu cái này.”

Tần Phỉ nhướng đuôi lông mày lên, nhưng không có ý định mở ra.

Thẩm Ngang ngồi đối diện thấy Tần Phỉ không hành động thì lại không nhịn được: “Cậu mau xem thử đi! Đây chính là thứ tốt tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu đó!”

Thẩm Ngang giục đi giục lại thì Tần Phỉ mới chầm chậm mở ra. Thứ đập vào mắt anh chính là một bức ảnh và một phần tài liệu cá nhân.

Tần Phỉ nhìn cái tên ở ngay trên đầu: “Chu Kiều?” Đối diện với những con chữ xa lạ này, anh thuận miệng hỏi một câu: “Đối tượng hẹn hò của cậu à?”

Thẩm Ngang vốn đang nhởn nhơ ngồi đó, suýt nữa đã ngã ngửa ra.

“Cái gì mà đối tượng hẹn hò! Đây là tư liệu tôi tra cho cậu!”

Tần Phỉ nghiêng đầu, lười như không xương: “Tra cho tôi?”

“Đúng thế, chính là cô học sinh có chuyện xưa mà cậu kể với tôi đó. Tôi sợ có vấn đề nên cố ý điều tra, cũng may cậu đã cho tôi cái đặc điểm là đeo khẩu trang thì tôi mới có thể dễ dàng tra ra như thế.” Thẩm Ngang tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Hóa ra cô bé là học sinh mới chuyển đến đây! Hơn nữa còn là cô bé đáng thương siêu cấp luôn! Nhà bị cháy, mặt bị bỏng, mẹ lại trở thành người thực vật, cha thì từ nhiều năm trước đã ở rể nhà họ Sở tại Hải Thành. Giờ chuyển trường tới đây.”

“Mẹ cô ấy thường hay đánh cô ấy à?” Tần Phỉ vẫn đang thờ ơ lật xem tài liệu, khi nhìn thấy hàng chữ này không khỏi nhíu mày.

Thẩm Ngang chẹp miệng hai cái rồi lắc đầu, trịnh trọng trả lời: “Không, không phải thường hay đánh, mà là ngày nào cũng đánh, kiểu một ngày ba bữa, cộng thêm bữa khuya đó.”

“Đáng thương như thế sao?”

Tần Phỉ nghĩ tới cú đá dứt khoát của cô với mình ngày hôm đó, nhìn thế nào cũng không giống một cô bé đáng thương bị ngược đãi từ nhỏ.

Thẩm Ngang không nghe ra ý tứ sâu xa trong lời Tần Phỉ nói, chỉ trả lời: “Ai nói không phải đâu, cô bé này không dễ gì mới trốn được sự ngược đãi của mẹ, thoát khỏi hang sói, kết quả bây giờ lại chui vào miệng hổ của nhà họ Sở.” Nói tới đây, anh ta như nhớ ra điều gì bèn bổ sung: “Đúng rồi, hai hôm nay tôi nghe nói cô bé bị bắt nạt ở trường, nói là bị ép phải gian lận cho người ta, đúng là một cô bé thê thảm.”

Tần Phỉ không hề ngẩng đầu lên, hỏi một câu: “Thế nên là?”

“Thế nên có phải cậu nhìn nhầm không? Hay là trên người cô bé chỉ có vết thương bình thường thôi?”

Lời này của Thẩm Ngang khiến Tần Phỉ từ từ ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng điệu âm trầm: “Ý của cậu có phải là ngay cả vết thương bình thường mà tôi cũng không nhận ra?”

Trong nháy mắt, Thẩm Ngang sợ hãi, liên tục xin tha: “Lỡ mồm, lỡ mồm.”

Tần Phỉ lập tức chỉ vào trang cuối của tư liệu, hỏi: “Trận hỏa hoạn này là do người phụ nữ kia uống say rồi tự phóng hỏa sao?”

“Đúng thế, từ sau khi người phụ nữ kia bị gã đàn ông tham hư vinh bỏ rơi thì uống rượu sống qua ngày, coi con gái là nơi trút giận.” Thẩm Ngang báo hết tin tức mà mình biết cho Tần Phỉ.

Nhưng trong lòng Tần Phỉ lại cảm thấy chuyện không đơn giản như bề ngoài.

Ít nhất, tính cách của Chu Kiều không giống với miêu tả trong tài liệu cho lắm.

“Thế nào, có phải đáng để mời tôi bữa cơm hay không?” Thẩm Ngang cười hì hì, hỏi.

Tần Phỉ liếc xéo một cái: “Tôi bảo cậu tra à?”

Thẩm Ngang lập tức nói: “Người có thể khiến Tần tổ tông để ý thì đương nhiên không phải người phàm rồi, tôi nhất định phải tra. Lại nói, tôi nhận lệnh tới bảo vệ cậu, tất nhiên phải tra cặn kẽ những kẻ khả nghi ở bên cạnh cậu chứ.”

“Sao cậu không tra tổ tông mười tám đời của cô ấy một lượt đi?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Thẩm Ngang coi như không nghe thấy sự mỉa mai trong lời của Tần Phỉ, anh ta vỗ ngực nói: “Nếu cậu muốn thì cũng có thể mà.”

Tần Phỉ lười phải để ý, anh tùy tiện ném số tài liệu kia sang một bên: “Tôi đói rồi, đi mua cơm đi.”

Thẩm Ngang có chút không phục: “Cậu cái tên Tần thổ phỉ này, tôi làm chân sai vặt cho cậu như thế, cậu không mời tôi bữa nào thì thôi đi, còn bóc lột sức lao động của tôi nữa.”

“Không phải cậu muốn bảo vệ tôi à? Thế nên, để đề phòng người khác hạ độc trong cơm, cậu tự mình đi đi.”

“...”

Đối mặt với lý lẽ xác đáng của Tần Phỉ, Thẩm Ngang không còn gì để nói.

Chỉ là, khi nhìn Tần Phỉ một lần nữa lại chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, Thẩm Ngang không nhịn được hỏi một câu: “Thế... sau này cậu định làm thế nào?”

Tần Phỉ thản nhiên cong môi cười: “Đương nhiên sau này sẽ xem sự nỗ lực của cậu rồi.”

“Mắc mớ gì tới tôi?” Thẩm Ngang không hiểu gì.

“Dù sao cũng cần cậu nuôi mà.”

“...”

“Bây giờ tôi là một đứa trẻ mồ côi, không có tình thương của cha mẹ đó, cậu không biết xấu hổ khi bảo tôi làm việc à?”

“...”

Trời ạ!

Thật sự đã từng gặp những kẻ không biết xấu hổ, nhưng lại chưa từng gặp “trẻ mồ côi” lớn tuổi không biết xấu hổ như vậy!

Thẩm Ngang thành công bị chọc tức rời đi, Tẩn Phỉ vẫn dựa vào giường, dáng vẻ ngả ngớn kia nhìn thế nào cũng giống công tử bột phong lưu.

Trong lúc vô tình, anh nhìn qua khóe mắt thấy bức ảnh trong tài liệu.

Trong ảnh là một cô bé với sắc mặt ủ rũ, trong ánh mắt lộ ra sự nhát gan và e dè.

Thế nhưng, khi nhớ tới ngày hôm đó, dưới sự che đậy của khẩu trang, đôi mắt kia lại lộ ra vẻ sắc bén.

Ha, đáng thương cái con khỉ.

Anh lập tức nhét lại tấm ảnh vào túi giấy dai đựng tài liệu, ném sang một bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.