Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 154: Tại Sao Lại Là Tao



Trần Thanh Trúc vào đến phòng bao phục vụ mang đến cho cô menu.


Trần Thanh Trúc gọi món.

Phục vụ rời đi một lát sau trở lại mang đến cho cô một ly nước cam, bên cạnh Hoàng Kim Huy dùng trước một ly rượu đỏ.

Trần Thanh Trúc uống nước cam cùng Hoàng Kim Huy nói vài ba câu truyện phiếm, nhưng rất nhanh cô có cảm giác được gì đó không đúng, ánh mắt đảo quanh một vòng, trong không khí truyền đến một mùi hương.

Cô nhanh chóng nín thở lại.

Đây, vậy mà lại là mê hương...!Trần Thanh Trúc phản ứng lại nhanh chóng muốn xoay người rời khỏi nhưng không kịp nữa rồi, cả người cô gần như mất đi khí lực không thể động đậy thân thể, từ từ lịm đi.
Lê Gia Hào vừa chạy đến nhà hàng kia thì nhận được một tin nhăn từ số máy lạ, nhìn đến nội dung tin nhắn kia tay anh siết chặt lại, hàm răng nghiến chặt, hai mắt hằn nên tia máu.

Một giờ sau tại một trang viên rộng lớn Lê Gia Hào lái xe đâm thẳng vào một cánh cổng của một ngôi biệt thự.

Nhưng cánh cổng lớn vẫn đứng sừng sững tại đó, chỉ có một chiếc hộp màu đỏ chói mắt trên chiếc cổng là bị đâm nát bét, trở thành những mảnh vụ rơi xuống.
Nạn nhân thê thảm nhất lại là chiếc xe của chính Lê Gia Hào, nhưng anh chẳng mảy may quan tâm, mở cửa xe mà bước xuống.
Khi anh vừa mở cửa xe bước xuống, từ trong biệt thự đi ra là một người đàn ông đeo mặt nạ bạc.

Theo sau hắn là mấy vệ sĩ, bên cạnh còn có cả Lê Gia Tuệ đáng chết kia nữa.
Người đàn ông mang mặt nạ bạc kia nhìn thấy Lê Gia Hào thì cất lên một tràng cười sang sảng, nói.
"Lê tổng đại giá quang lâm không biết có gì vội vàng quan trọng mà ngay cả cửa cũng không kịp chờ mở lại trực tiếp đâm vào như vậy, làm hư mất món quà đặc biệt của tôi rồi."
Lê Gia Hào lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt, giọng nói không che dấu sự phẫn nộ cùng tức giận.
"Vợ tao đâu rồi?"
"Ây...!ây...!Lê Tổng anh bình tĩnh lại một chút, anh nói cái gì tôi không có hiểu, sao anh lại tới đây la hét đòi vợ vậy, tôi nào có biết vợ anh là ai đâu."
"Lão Long Đầu...!mày đừng có mà quá đáng, là một thằng đàn ông thì làm việc phải quang minh chính đại chứ không phải đánh lén, bắt cóc phụ nữ.

Mày như vậy còn xứng làm Lão đại cái con mẹ gì.

Có giỏi thì lật bài hai ta công khai đánh một ván."
Nhìn thấy Lê Gia Hào gần như mất khống chế mà la lớn lên, khóe miệng của Lão Long Đầu khẽ câu lên một đường cung quỷ dị.
"Rất tiếc, Lê Tổng không biết có hiểu lầm gì hay không, nhưng người ta nói Binh bất yếm trá.

Tôi đây chỉ quan trọng kết quả, không mấy để ý đến quá trình, vậy nên cái gì gọi là quang minh chính đại kia tôi không thích, cũng chẳng để ý, tôi vẫn thích bóng tối hơn."
"Rốt cuộc là mày muốn cái gì?"
Lê Gia Hào mất khống chế mà la lớn, nhìn mấy cái bôn mặt vênh váo đắc ý kia thật muốn lao đến đấm thẳng vào.

Lão Long Đầu cười đến vui vẻ, nhìn Lê Gia Hào giọng nói có chút trầm trầm.
"Không có gì chỉ là muốn Lê tổng anh giao ra ba mươi phần trăm cổ phần của Tập Đoàn Khánh Điển.

Còn có , muốn phiền anh hỗ trợ chúng tôi thu mua một vài tập đoàn...!Còn có cả một ít tiền chúng tôi đang kẹt muốn chuyển về nước cũng muốn anh giúp sức một chút."
Lê Gia Hào nhìn chằm chằm vào mấy người đang đứng trước mặt mình, ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nghiến răng lại.
"Nếu tao không đồng ý..."
"Không có sao cả, chỉ là vợ anh, ba, mẹ cùng cô em gái xinh đẹp của anh sẽ từ từ vĩnh biệt cuộc sống mà thôi."
Lê Gia Hào suýt một chút nữa đững không vững, bọn chúng thế nhưng lại còn động đến cả ba mẹ và em gái anh.

Trước đoa anh đã an bài bảo vệ ba, mẹ và Thư rồi cơ mà, sao có thể chứ.
Lúc này Hà Tùng Bách cũng đã mang người chạy đến nơi, anh ta đi đến nói nhỏ vào tai của Lê Gia Hào điều gì đó.

Lê Gia Hào hai nắm đấm nắm chặt, nhìn về phía Lão Long Đầu.
"Tại sao lại là tao.

Tao nhớ rằng chúng ta không thù không oán...Tại sao chúng mày lại nhắm vào nhà tao."

"Haha...!hay cho một câu không thù, không oán...!Lê Gia Hào ơi Lê Gia Hào.

Mày nếu muốn biết vậy để tao nói cho mày nghe.
Năm xưa nếu không phải ba, mẹ mày thì làm sao cơ nghiệp nhà tao lại tan nát, làm sao mẹ tao lại bị c**ng bức mà chết.

Nếu không phải là ba, mẹ mày thì làm sao mà ông ngoại tao chết...!haha...!mày biết không, ba, mẹ mày lợi hại nắm đấy.
Còn có ông nội mày nữa chứ, ông ta là một động vật máu lạnh, vì tiền đồ sự nghiệp mà phản bội vợ hiền, vứt bỏ cả con mình.

Ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván làm vô cùng tốt.
Nói cho cùng chúng ta cũng được coi là anh em đấy nhé...!haha...
Để cho các người sống tốt lâu quá rồi, giờ cũng phải nếm chút hương vị đau khổ, vất vả một chút nhỉ...haha..."
(còn tiếp).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.