Chương 1023
“Đúng vậy, mẹ đói rồi, đã rất lâu không ăn cơm với bé Ly nhà chúng ta, hôm nay bé Ly nhất định phải ăn thật giỏi, ăn thật no đó nghe”
Lê Nhật Linh nhẹ nhàng chọc mấy cái vào mũi Hạ Ly, chọc cho cô bé ngửa người ra sau cười khúc khích không ngừng.
“Tụi con cũng sẽ ăn thật giỏi.”
Hòa Phong và Lâm Cảnh thấy Hạ Ly được khích lệ, cũng đều quay đầu lại lớn tiếng phụ họa thêm.
“Được được được, các con đều rất tốt, các con phải ăn cho thật giỏi đó.”
Lê Nhật Linh thở ra một hơi, đi theo sau mấy người họ, tâm trạng vì có tụi nhỏ ở bên mà trở nên thoải mái hơn không ít.
“Nào, há miệng.”
Lê Nhật Linh cầm một muỗng canh thổi thổi, đút tới bên miệng Lâm Cảnh.
Trên bàn ăn, Lâm Quân và Lê Nhật Linh ngồi cạnh nhau, mà ba đứa trẻ cũng không chịu tách ra chút nào, đều ngồi xung quanh hai người họ, nhìn dáng vẻ này chắc chắn là bọn chúng đã muốn như vậy từ rất lâu rồi.
“Con cũng muốn”
Hòa Phong ngồi trên đùi Lâm Quân hơi cựa quậy, duõi thẳng cổ ra.
Con ngươi nhỏ xoay chuyển trong hốc mắt, tràn đầy vẻ mong đợi nhìn Lê Nhật Linh.
“Con cũng muốn, con cũng muốn”
Hạ Ly vốn đã ăn no đang ngồi xổm trên đất chơi đồ chơi, nghe thấy hai anh trai đều muốn có, mặc kệ đó là thứ gì, cô bé trực tiếp đứng dậy, lảo đảo ngã nhào vào lòng Lê Nhật Linh.
“Vậy rốt cuộc phải đút ai trước đây?”
Lê Nhật Linh cau mày, cố ý ra đề khó mà nhìn ba đôi mắt tràn đầy khát vọng.
“Đút em gái trước.”
Hòa Phong và Lâm Cảnh cùng đồng thanh, Lê Nhật Linh vừa lòng gật đầu.
Sờ sờ đầu Hòa Phong và Lâm Cảnh.
“Mấy đứa này, mau qua chỗ bà nội! Mẹ các cháu đút các cháu mãi còn chưa được ăn cơm đó”
Hoàng Ánh bị cảnh tượng này lôi cuốn, cũng quên mất sự ngăn cách giữa mình và hai người họ, cười híp mắt nói.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Ly hơi nhăn lại, đau lòng mà sờ sờ bụng Lê Nhật Linh.
“Vẫn còn phẳng này, quả nhiên chưa được ăn no”
Đôi mắt ngây thơ nhìn về phía Hòa Phong và Lâm Cảnh, giống như đang dùng ánh mắt thương lượng. Chọc cho Lâm Quân ha ha cười lớn lên.
Hòa Phong và Lâm Cảnh nhảy xuống khỏi người Lâm Quân và Lê Nhật Linh, sau đó chạy vào trong lòng Hoàng Ánh.
“Đám nhóc này, vẫn là thân với em hơn”
Cha Lâm ngưỡng mộ than thở, ý cười trên mặt không hề giảm, cũng không khỏi hối hận, năm đó nếu không có chuyện của Lâm Niệm Sơ, thì cả nhà bọn họ đều vui vẻ hòa thuận tốt biết mấy.
“Tụi cháu cũng thân với ông nội.”
Hạ Ly thông minh chạy qua, bàn tay múp máp của cô bé ôm lấy mặt cha Lâm, hôn bèm bẹp mấy cái.
“Ui, hahaha.” Cha Lâm ôm Hạ Ly đặt lên đùi, vui tới mức không khép miệng được, đứa cháu gái này thật đúng là đáng yêu tới mức khiến người ta yêu thương.
Nhìn thấy cảnh tượng cả nhà ấm áp thế này, Lâm Quân nhịn không được nắm lấy tay Lê Nhật Linh.
Hai người nhìn nhau một lúc, mỉm cười an ủi. Hai người bọn họ, từ một mình cho tới thành một gia đình, lại thành người lạ. Đúng là đã trải qua quá nhiều trắc trở rồi.
Lại có ai có thể phủ nhận, sự xuất hiện của tất cả những thứ trắc trở và khó khăn này không phải do ông trời thử thách khi bọn họ gặp nhau biết nhau yêu nhau chứ.