Chương 1117
“Này anh…”
Trần Hi Lam định hỏi xem anh trai uống với ai, uống ở đâu thì đầu dây bên kia đã ngắt máy. Nhìn lên màn hình điện thoại, trong lòng của cô ta cảm thấy kì lạ “Sao vậy! Hôm nay anh trai của con không về sao?”
“Vâng ! Hôm nay anh đi uống rượu với bạn ạI”
Trần Hi Lam hai tay cầm điện thoại, có chút chột dạ khi quay đầu lại nhìn James. Bởi vì khi James đi vắng, Trần Hi Lam lặng lẽ ở trong phòng của anh trai.
“Một ngày không làm việc đàng hoàng, không biết khi nào mới có thể trưởng thành!”
James thở dài, trong lòng có chút hận sắt không thể thành thép.
“Cha, anh trai không phải người như vậy đâu, thật ra anh rất giỏi.”
“Được rồi, con không cần nói thay cho nó, cha khác có chừng mực”
Bản thân James nhận ra rằng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ làm việc trái pháp luật Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, thế nhưng hiện tại ông ta không thể quay đầu lại được nữa Thế nhưng, với bản tính thiện lương của Trần Hi Lam và đứa con trai là điều ông ta lo lắng nhất Chỉ khi nhìn thấy con ở nhà ông ta mới cảm thấy mình còn lương tâm “Con hiểu rồi, cha!”
Trần Hi Lam bĩu môi.
“Được rồi, cha đi ngủ trước đây! Nếu anh của con không quay lại thì con cũng nhớ đi ngủ sớm một chút!”
“Vâng.”
Trần Hi Lam dìu James dậy rồi đi đến đầu cầu thang, nhìn ông ta đi lên lầu.
Sau đó, Trần Hi Lam quay người lại, một mình ngồi trong đại sảnh, nhớ tới hôm nay cô ta đã lén điều tra về cha mình, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng khi nghĩ đến những thứ đã nhìn thấy, lòng cô lại càng chua xót hơn.
Trần Hi Lam vốn là muốn vào phòng của cha mình tìm chứng cứ, không biết có phải là James đã che giấu cẩn thận hay không, mà cô ta tìm mãi cũng chẳng thấy được gì.
Thứ mà Trần Hi Lam tìm được lại chỉ có những tấm ảnh của cô và Trần Hi Tuấn.
Đó là ảnh chụp từ lúc hai người mới được sáu tháng, rồi một tuổi, hai tuổi, cùng với những ngày lễ kỷ niệm quý giá sau này.
Trên đó còn có mấy dòng ghi chép, nét bút tinh tế tỉ mỉ, thậm chí còn làm cho cô thoáng hoài nghỉ liệu có phải bản thân đã lầm, cha cô thực ra là một người tốt.
m thanh từ chiếc đồng hồ treo tường cứ vang lên tích tắc, Trần Hi Lam chìm vào suy nghĩ, cô ta nhìn đồng hồ, lại liếc sang cảnh đêm đen kịt, cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
Mấy lần gọi điện cho Trần Hi Tuấn đều không có ai bắt máy, Trần Hi Lam lập tức điểm lại những quán bar mà cậu ta thường hay lui tới, cứ như vậy đi tìm từng nơi một mỹ nhân nhà ai đây!”
Một gã say rượu đưa tay sờ lên mặt của Trần Hi Lam, bộ dạng tỏ vẻ thèm khát.
“Cút rat”
Trần Hi Lam đang vội đi tìm Trần Hi Tuấn nên cũng không buồn để ý, chỉ chán ghét xua xua tay, lạnh lùng nói.
“Ơ, cô em này nóng tính thế!”
Tên say rượu kia cười lên đầy giễu cợt, chẳng những không tránh ra xa mà còn càng ngày càng sán lại gần.
“Cút ra!”
Nhận ra được sự nguy hiểm và bản thân đang đang trong tình thế bị vây hãm, Trần Hi Lam có hơi hoảng sợ, muốn đưa tay đẩy hắn ra.
Ở những quán bar đông đúc, loại chuyện này chẳng có gì là lạ, có vẻ gã đàn ông này đã nghĩ cô ta là loại con gái làm công việc bất chính.