Chương 1156
“Cháu và mẹ cháu thật sự rất giống nhau!” Lê Vân Hàng ngồi xuống, ông nhịn không được lại nói thêm một câu.
“Cháu chưa từng gặp mẹ mình, có điều chắc hẳn bà ấy là một người rất đẹp!”
Trần Hi Tuấn cười cười, một người phụ nữ có thể lấy được trái tim của một người như cha anh, hẳn là không phải người bình thường!
“Đúng vậy! Cô ấy rất đẹp!”
Nghĩ tới đây, Lê Vân Hàng lại có chút thất thần.
“Chuyện năm đó, cháu có biết một chút, khi đó mẹ cháu kết hôn với cha cháu sau khi bác rời đi, đúng là không hợp đạo lý nhưng năm đó bác bỏ vợ bỏ con rời đi cũng là chuyện không đúng! Cho nên cháu cũng không muốn nói thêm gì về chuyện năm đó nữa, có điều bây giờ cháu muốn thay cha cháu nói lời xin lỗi với bác vì những chuyện ông ấy đã gây ra! Nếu như hai người có thể hòa giải, cháu hy vọng bác tha thứ cho ông ấy, để mọi chuyện oan có đầu nợ có chủ, giải quyết xong xuôi ổn thỏa tất cả mọi việc!”
Những lời này của Trần Hi Tuấn không hề có chút ra vẻ, cũng không có chút nào xu nịnh, giọng nói cậu ta vẫn đầy vẻ tôn kính với bậc trưởng bối.
“Cháu và James đúng là không giống nhau, tuy rằng ông ta bá đạo ngang ngược thế nhưng lại có được một đứa con ngoan, vậy cũng xem như là may mắn của ông ta. Bác là một người theo chủ nghĩa hòa bình, nếu có thể khiến ông ta nguôi giận chuyện năm đó, giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp thì bác cũng sẽ bỏ qua tất cả”
Lê Vân Hàng cảm thán một câu.
“Cảm ơn bác đã hiểu cho, cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ cha mình, nếu mọi người có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, cháu sẽ cố gắng làm tất cả những gì cháu có thể”
“Được, cháu nghĩ như vậy khiến bác rất vui”
Lê Vân Hàng gật đầu, sau đó nhìn Lâm Quân nó nào rồi?”
ê Nhật Linh thế “À, con cũng đang muốn nói với cha, buổi sáng Hà Dĩ Phong gọi điện nói Nhật Linh tỉnh lại rồi.
Lâm Quân cười đáp lời ông.
“Được, vậy là tốt rồi! Cha có thể an tâm rồi!”
Lê Vân Hàng thở dài một hơi, trong lòng ông cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Bây giờ tình hình ở đây thế nào rồi?”
“James vẫn cố chấp không chịu quay đầu, lúc trước Jackson đã chịu chết thay ông ta, không biết lần này ông ta còn giở trò gì nữa, lần trước con và Trần Hi Tuấn cố gắng cũng không có được kết quả gì, ngược lại khiến quan hệ của Trần Hi Tuấn và cha cậu ấy càng tệ hơn”
“9”
Lê Vân Hàng nghe Lâm Quân nói, ông nhìn thoáng qua Trần Hi Tuấn.
“Đúng là gừng càng già càng cay!”
“Tình hình bây giờ có chút khó khăn!”
“Gọi điện thoại cho cha cháu đi, bác muốn gặp ông ta!”
“Nhưng mà cháu cũng không biết cha có chịu gặp bác không nữa!”
Trần Hi Tuấn lắc nhẹ ly cà phê, cậu ta có chút khó xử nói.
“Ông ta chắc chắn sẽ gặp bác”
Lê Vân Hàng cười cười, bưng ly cà phê lên, ông khế nhấp một ngụm sau đó nhìn chằm chằm ly cà phê như đang suy tư điều gì đó.
“Vâng!”
Thấy dáng vẻ suy nghĩ của Lê Vân Hàng, Trần Hi Tuấn bèn gật đầu đồng ý.