Chương 1180
“Tôi đi với anh” Trần Hi Tuấn đứng sang một bên không chịu yếu thế mà giơ tay ý bảo, anh cũng rất vui nếu đi đón Nhật Linh.
“Tôi đi một mình” Lâm Quân nhàn nhạt liếc nhìn Trần Hi Tuấn, anh không muốn những người đàn ông khác ngắm Lê Nhật Linh nhiều hơn dù chỉ một chút, cho dù là người em ruột có quan hệ cùng huyết thống như thế này cũng không được.
“Lâm Quân, nói thế nào thì Nhật Linh cũng là chị của tôi, anh không để tôi đi hình như có hơi không hợp lý?” Trần Hi Tuấn cực kỳ bất mãn với sự độc đoán của Lâm Quân, người khác sợ anh ta, nhưng Trần Hi Tuấn anh không sợ.
Lúc còn ở Mỹ, vì chuyện của James mà anh luôn cảm thấy có chút áy náy, nhưng giờ thì không cần phải thế.
“Ồ? Người em giữa đường xuất hiện như cậu lẽ nào lại quan trọng hơn cả người chồng như tôi?” Lâm Quân nói thế nào cũng không muốn đưa Trần Hi Tuấn đi cùng, việc đón vợ chỉ cần mình anh là đủ rồi, không cần phải mang theo cái bóng đèn Trần Hi Tuấn này làm gì.
Nếu anh ta ở đó, làm sao anh có thể thân mật với Nhật Linh được, cùng vun đắp mối quan hệ càng sâu sắc hơn? Vậy nên cho dù thế nào, Lâm Quân cũng sẽ không đồng ý để Trần Hi Tuấn cùng đi theo.
Trần Hi Tuấn nhíu mày không hài lòng: “Trừ phi anh sợ địa vị của mình trong lòng Nhật Linh bị uy hiếp? Nếu anh nghĩ như thế, vậy thì anh thua chắc rồi.”
Lâm Quân cười lạnh, nhướng mày đáp: “Không phải thế, tôi chỉ cho rằng, những người không liên quan lắm thì không cần phải xuất hiện trước mặt Nhật Linh.”
Đối với người phụ nữ của mình, Lâm Quân vẫn luôn rất ích kỷ. Dù là em trai cũng được, em gái cũng tốt, chỉ cần có anh ở bên, người khác đừng hóng chiếm người phụ nữ của anh.
“Thế nào là người không liên quan lắm?” Trần Hi Tuấn càng không vui.
Hai người cứ nói qua nói lại mấy lượt, Lâm Quân cảm thấy vô cùng sốt ruột, cầm chìa khóa xe nhanh chóng rời đi, Trần Hi Tuấn cũng không chịu thua ngay lập tức theo sát phía sau anh, nhất định phải đuổi kịp đón được Nhật Linh trước Lâm Quân.
“Khụ khu… Sau khi xem trò cười của hai người, Lê Vân Hàng và cha Lâm cũng không tự nhiên mà ho khan hai tiếng nhắc nhở.
“Ông thông gia, phải một lúc nữa bọn nó mới về, không bằng chúng ta ngồi xuống uống trà, đánh cờ giết thời gian?” Cha Lâm nhiệt tình mời Lê Vân Hàng ngồi xuống, đích thân pha ấm trà Phổ Nhĩ thật ngon để tiếp đãi Lê Vân Hàng.
Mấy đứa trẻ cũng vì chưa từng nhìn thấy ông ngoại bao giờ, cứ luôn bám lấy Lê Vân Hàng, gọi mãi ông ngoại, trong mắt chúng đầy vui mừng và kích động.
Nghe bảo ông ngoại là cha của mẹ, nhưng bọn chúng là lần đầu tiên gặp được ông ngoại, ánh mắt lấp lánh ánh sao đầy hưng phấn.
“Ông ơi, tối nay chúng ta có thể cùng ăn bữa tối thật lớn được không ông?” Có khách đến nhà, hẳn là nên đãi một bữa ăn thịnh soạn?
“Nói thế là sao đây, lẽ nào mỗi ngày ông không cho các cháu ăn bữa ăn thịnh soạn nào hay sao?” Cha Lâm đặc biệt yêu thích những đứa trẻ này, từ ăn mặc đến vật dụng thường ngày đều phải là loại tốt nhất, vậy mà mấy đứa trẻ này vừa nghe đến bữa tối thịnh soạn lại vui sướng đến thế, cứ như là bình thường ông đối xử tệ bạc với chúng nó không bằng.
Hạ Ly cười hì hì, xấu hổ gãi gãi đầu: “Hình như cũng đúng, bọn con mỗi ngày đều ăn rất ngon”
“Đúng vậy! Ông là tốt nhất:’ Lâm Cảnh ngẩng đầu, dụi dụi lên người cha Lâm. “Vậy chúng ta tối nay lại có thể ăn bữa cơm thịnh soạn rồi!”
“Bởi vì ông ngoại đến rồi mà, vậy nên nhất định sẽ có nhiều món ngon hơn bình thường!” Hòa Phong cũng cười nghiêng ngả nói.