Chương 1184
“Nếu không ăn nữa thức ăn sẽ nguội mất, mừng Nhật Linh xuất viện, cũng hoan nghênh ông thông gia đến nhà, cả nhà nâng ly lên uống một ly nhé, thế nào?” Hoàng Ánh nói xong liền là người đầu tiên nâng ly, ra hiệu mọi người cùng nhau nâng chén chúc mừng.
Không thể không nói cách làm của Hoàng Ánh thật sự rất hay, lập tức đã điều chỉnh được không khí uể oải của bàn ăn. Chỉ một lúc sau, cả nhà họ Lâm lại tràn ngập tiếng cười.
“Nhật Linh, em không được uống rượu!” Ngay lúc mọi người đang vui vẻ ăn uống, Lâm Quân vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lê Nhật Linh nâng ly rượu lên, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt trầm xuống.
Lê Nhật Linh bị dọa cho một trận, nhanh chóng đặt ly rượu xuống, ngượng ngùng cười nói: “Em chỉ là cầm nhầm thôi, cầm nhầm thôi mà”
“Thật sao?” Lâm Quân nghỉ ngờ liếc nhìn cô.
“Đương nhiên em biết thân thể mình chỉ vừa mới khỏe lại, không được uống rượu, cái thường thức này em vẫn biết mà, anh không tin em sao?” Lê Nhật Linh cầm nhầm thật, cô vốn không thích uống rượu, vậy làm sao có thể cố ý tìm đến rượu vào lúc này?
“Vậy anh miễn cưỡng tin em một lần” Lâm Quân cười hôn Lê Nhật Linh trước mặt mọi người, lập tức truyền đến tiếng cười của các bậc phụ huynh.
Sau khi ăn tối, bởi vì mấy người Lê Vân Hàng bay cả ngày quá mệt mỏi, liền tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Vợ chồng Lâm Quân cũng trở về phòng, nhưng Lâm Quân bay cả một quãng đường dài lại không vội nghỉ ngơi. Vừa bước vào cửa, anh liền nhanh chóng đóng cửa lại, lưồn bàn tay to lên eo Lê Nhật Linh rồi ôm cô vào lòng.
Trong một thoáng ngửi thấy mùi thơm của ngọc mềm trong ngực, khóe miệng Lâm Quân bất giác nhếch lên có hơi quyến rũ, giọng nói trầm ấm gợi cảm thì thầm vào tai Lê Nhật Linh: “Vợ ơi”“
“Anh làm gì đấy?” Lê Nhật Linh mặt đỏ bừng, nhưng không đẩy Lâm Quân ra, mà tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay anh để tận hưởng hơi ấm đã lâu không gặp.
“Đã không gặp nhau một thời gian, xem ra em không nhớ anh rồi?”
Lâm Quân rất bất mãn với biểu hiện của Lê Nhật Linh, đều nói rằng vợ chồng xa nhau ít ngày còn hơn cả tân hôn, Nhật Linh của anh cứ dựa vào lòng anh, mà lại có thể bình tĩnh như vậy.
Điều này cho thấy trong thời gian anh ở nước ngoài, vợ yêu của anh không hề nhớ đến anh, nếu không thì đã không có thái độ này.
“Nếu em nói mỗi giây mỗi phút em đều nhớ đến anh, anh có tin không?” Lê Nhật Linh không giỏi nói những câu tình cảm thế này, chỉ vừa nói một câu mà cô đã cảm thấy xấu hổ.
Trong thời gian Lâm Quân rời đi, cô thực sự mỗi ngày đều nhớ anh, điểm này cô không hề nói dối.
Tình cảm sâu sắc, Lê Nhật Linh không thể kiềm chế được, cánh tay.
mảnh khảnh chủ động ôm lấy cổ Lâm Quân, hôn anh say đắm.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ một nụ hôn Lâm Quân rõ ràng không thỏa mãn, bàn tay to không nhịn được chậm rãi vuốt ve trên người Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh cảm nhận Lâm Quân đang ham muốn, cô cũng càng muốn tham gia vào cảm xúc này, vô tình cả hai đã đi đến bên chiếc giường lớn, Lâm Quân không hề do dự đẩy ngã Lê Nhật Linh xuống giường.
“Chờ một chút” Lê Nhật Linh đột nhiên đẩy Lâm Quân ra.
Lâm Quân lòng nóng như lửa đốt, nhìn Lê Nhật Linh trắng như ngọc, giọng nói có chút khàn khàn: “Làm sao vậy?”
“Chân em tê rần..” Lê Nhật Linh thấp giọng lẩm bẩm, Lâm Quân giật giật khóe miệng, thay đổi tư thế, nhanh chóng nhào tới, bàn tay to dừng ở ngực thật lâu cũng không muốn rời đi, anh tham luyến nơi mềm mại này.