Chương 1208
“Cha ơi!”
“Không sao!” Lê Vân Hàng cười, theo ý tá rời đi “Đừng lo lắng!”
Lâm Quân ôm Lê Nhật Linh vào lòng và nhìn thoáng qua Hà Dĩ Phong trước mặt lòng đang nóng như lửa đốt.
“Ừ, đúng, không kéo dài thêm nữa, ngày mai sẽ ra tay. Buộc phải lấy mạng của Lê Nhật Linh! Tôi muốn cho Lê Vân Hàng cũng được nếm mùi khi mất đi người yêu thương nhất.”
James kết thúc cuộc gọi. Ông ta đứng trước thềm cửa sổ dõi mắt nhìn về phía xa, suy nghĩ trăm chiều.
Bàn tay Trần Hi Lam giơ ra giữa khoảng không đột ngột khựng lại khi cô ta tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của .James.
Cô ta nắm chặt khay trà, bàn tay run run, nếu không gắng hết sức kiềm chế lại những cảm xúc bất an trong lòng thì chắc có lẽ chén trà đã vung vãi trên mặt đất.
“Hi Laml”
James mở cánh cửa phòng làm việc, chau mày khi nhìn thấy Trần Hi Lam đứng trước cửa.
“Dạ?
Sự bất ngờ làm Trần Hi Lam hốt hoảng không biết phải làm sao, cô ta luống cuống làm đổ chén trà trên khay, bị nước trà nóng bắn vào, cô ta vô thức buông tay làm rơi chiếc khay kêu lẻng xẻng, chiếc chén bằng sứ nảy ra ngoài vỡ tan tành. Trong khay trà và trên mặt đất toàn là nước.
nóng. Khung cảnh thật sự lộn xộn.
Trần Hi Lam sợ hãi, mặt mày biến sắc.
“Sao thế? Không bị làm sao chứ hả?”
James lo lắng vội cầm tay Trần Hi Lam, nhìn mu bàn tay trắng trẻo nõn nà của cô ta đỏ tấy lên vì nước sôi bắn vào, ông ta xót xa thổi cho hết hơi nóng.
“Không sao ạ, con đang định mang trà vào cho cha thì đúng lúc cha mở cửa làm con giật mình thôi”
Trần Hi Lam vô cùng cảm động trước tình thương yêu mà người cha dành cho mình, nhưng cô ta cũng thấy sợ hãi người cha đang giở mọi thủ đoạn hại nhà họ Lê.
Một người cha như thế khiến cô vừa yêu quý, vừa căm hận.
“Vừa rồi, con không nghe thấy gì chứ?”
James bất chợt dừng lại động tác, nhìn Trần Hi Lam xét nét.
“Dạ không, cha đã nói gì với con sao? Con vừa mới tới thì cha đã đẩy cửa đi ra”
Trần hi Lam lắc đầu, cố làm ra vẻ bình tĩnh và cất lời giải thích.
“Thế thì được, đi nào, ra phòng khách, để cha bôi thuốc chữa bỏng cho con”
dames kéo Trần Hi Lam đi, trong ánh mắt không còn vẻ ác độc lúc nói chuyện điện thoại vừa rồi mà rất ra dáng một người cha hiền từ.
“Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng cả, sẽ khỏi nhanh thôi cha à “Không được, con gái con đứa, nếu như để lại sẹo thì sẽ xấu”
“Dạ, vâng ạ”
Trần Hi Lam gật đầu, theo .James tới phòng khách.
Nhìn cha tự tay lấy bông tăm chấm thuốc lau vết thương cho mình, lâu lâu lại nhìn mình nở nụ cười hiền hậu, cô ta thực sự không muốn tin vào nội dung cuộc điện thoại vừa chính tai nghe được. Không ngờ ông.
lại sai người lấy mạng của Lê Nhật Linh.
Từ khi nào mà cha của cô ta lại trở nên điên loạn như vậy? Rõ ràng bên ngoài trời kia nắng vàng rực rỡ chói chang mà cô ta vẫn rùng mình ớn lạnh.
“Sao thế? Lạnh hả con?”
James đặt bông tăm xuống nhìn cô ta.
“Không lạnh ạ”
Trần Hi Lam gượng cười, rụt tay lại.