Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1213



Chương 1213

 

“Ra là thế à” Hạ Huy Thành trầm ngâm gật đầu, nhìn Trần Hi Lam cũng không tiếp tục nói nhiều nữa. Anh không muốn lại tiếp tục làm lỡ chuyện của Trần Hi Lam, cô ấy là một cô gái tốt nhưng trong trái tim của anh, sau khi trải qua chuyện của Lê Nhật Linh đã không thể tiếp tục đón nhận thêm bất cứ một ai nữa. Vì thế kết hôn với Lý Mỹ Vân là một lời giải thích tốt nhất dành cho bản thân anh.

 

“Còn em thì sao? Gần đây thế nào rồi?”

 

“Cũng tạm ạ, cũng chỉ có như vậy thôi mà, không có gì cả” Trần Hi Lam giang tay ra bày ra dáng vẻ điềm nhiên như không.

 

Thực ra căn bản cô không biết phải nói với người khác như thế nào rằng cuộc sống của cô gần như đã bị loạn thành một đống.

 

Thủ đoạn ác độc của .James, sự chống đối của Trần Hi Tuấn cùng với Lê Nhật Linh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, còn có bản thân cô đang ở trong đủ loại khó xử. Vừa mới nghĩ tới, cô liền không nhịn được mà thờ dài một cái. Một chuyện càng khó khăn hơn là cô không thể mang điều này nói cho người khác, chuyện xấu trong nhà không thể đồn đại ra bên ngoài, cô cũng không muốn Hạ Huy Thành biết chuyện bản thân cô sống không hề tốt.

 

“Vậy thì anh đi trước đây, em dự định ở lại thành phố Hà Nội bao.

 

lâu? Đợi em có thời gian, anh mời em đi ăn cơm” Hạ Huy Thành cười cười, khuôn mặt nho nhã ôn hòa lại dịu dàng khiến cho người ta không kìm lại được mà chìm đảm trong đó.

 

Trần Hi Lam vội vàng di chuyển tầm mắt, có vài người chính là như vậy đó, bất luận là đã trải qua bao lâu nhưng khi gặp lại đều sẽ làm chúng ta mất hồn mất vía.

 

“Có lẽ em sẽ không ở đây quá lâu, có vài chuyện cần phải xử lý, sau khi xử lý xong rời đi ngay” Trần Hi Lam dường như không có việc gì, cười, trong lòng thì chua xót không chịu được.

 

Hạ Huy Thành gật đầu, lúc này mới tiếp tục mở miệng nói: Vậy.

 

được, có thời gian thì gọi điện thoại cho anh, số điện thoại của anh vẫn như cũ, ngược lại là em, sau khi về Mỹ thì không thể liên lạc được nữa rồi”

 

Trong lòng Trần Hi Lam có chút hổ thẹn, cô sợ bản thân mình không kìm được mà liên lạc với Hạ Huy Thành nên sau khi về Mỹ liền đổi điện thoại, cũng không giữ lại số điện thoại của anh ấy. Chỉ có như thế này mới khiến bản thân cô kìm được không đi hỏi thăm anh rốt cuộc cuộc sống anh thế nào.

 

Không ngờ rằng anh ấy thế mà lại từng chủ động liên lạc với cô?

 

“Em biết rồi” Trần Hi Lam cười đồng ý.

 

Hai người bọn họ đều là người thông minh, ẩn ý trong lời nói của Hạ Huy Thành cô tất nhiên có thể hiểu được. Anh ấy không hề chủ động hỏi số điện thoại của cô chính là bởi vì không khiến cho cô phải suy nghĩ quá nhiều nhưng với tư cách là bạn bè, nếu như cô đồng ý vậy thì anh ấy thực sự có lòng muốn mời cô đi ăn cơm, vì thế nên anh mới nói với cô rằng anh chưa hề thay đổi số điện thoại.

 

“Vậy anh đi trước nhé, có thời gian rảnh nhớ liên lạc với anh” Hạ Huy Thành làm dáng vẻ lắc lắc điện thoại ở một bên tai rồi rời khỏi sân bay.

 

“Tạm biệt” Trần Hi Lam nhìn bóng lưng của Hạ Huy Thành, trong lòng có chút mất mát thất vọng.

 

Vẫn may là đột nhiên Trần Hi Tuấn xuất hiện vỗ vai Trần Hi Lam, kéo sự chú ý của Trần Hi Lam quay về: “Đang nhìn gì thế?”

 

Trần Hi Tuấn nhìn theo ánh mắt của Trần Hi Lam lại không hề phát hiện ra thứ gì đáng để nhìn.

 

“Đâu có thứ gì đâu, anh còn tưởng là có anh đẹp trai nào có thể khiến em gái của anh nhìn chăm chú đến như thế cơ?”

 

Trần Hi Lam liền cười ra thành tiếng, khoa trương mở to hai mắt, nhìn Trần Hi Tuấn, mở miệng nói: “Anh! Thế mà anh lại không nhìn thấy sao? Anh xem, chính là ở chỗ đó!”

 

“Ngồi máy bay đến ngớ ngẩn rồi sao?” Trần Hi Tuấn nhếch khóe miệng, gõ một cái vào đầu của Trần Hi Lam. “Đừng đùa nữa, anh đưa em đi ăn” Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên cô tới Hà Nội nhưng sợ răng lần này là lần tâm trạng cô phức tạp nhất. Cô vẫn còn nhớ năm đó cô đưa Lê Nhật Linh trở về, làm cho Hạ Ly gặp mặt Lâm Quân ở sân bay, bây giờ nhớ lại, đại khái ẩn sau tất cả mọi thứ đều năm trong ý trời rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.