Chương 1242
“Nói sự thật? Rốt cuộc là cậu vẫn là con trai của ông ta, cán cân trong lòng cậu rốt cuộc có đang cân bằng hay không thì chỉ có mình cậu hiểu rõ nhất mà thôi. Nhưng tôi nói cho cậu biết, Trần Hi Tuấn, cho dù là ai đi nữa, chỉ cần ông ta dám làm Nhật Linh bị thương thì tôi đều sẽ không bỏ qua đâu!”
Có thể nhận ra được trong đôi con ngươi của Lâm Quân có hơi kích động, giọng điệu cũng trở nên nặng nề hơn trước một chút.
“Lâm Quân, anh đủ rồi đó! Đối với tôi mà nói Nhật Linh rất quan trọng, đối với anh mà nói cũng rất quan trọng. Mặc dù bây giờ chúng tôi là chị em, nhưng đối với tôi mà nói thì cô ấy vẫn là người phụ nữ mà tôi đã từng yêu, anh có thời gian ở đây kiếm cớ gây sự vô lý với tôi thì không bằng cố gắng nghĩ cách làm thế nào để bảo vệ chị ấy vào ngày mai đi thì tốt hơn đó!”
Trần Hi Tuấn rất tức giận, một mặt là vì Lâm Quân có thành kiến với mình bởi vì James, một mặt là bởi vì Lâm Quân nghỉ ngờ Trần Hi Tuấn cậu đối với chuyện này không công chính.
“Thôi thôi thôi, đang yên đang lành lại đi cãi nhau làm gì?”
Trần Hi Lam vội vàng đứng dậy kéo lấy tay Trần Hi Tuấn, Trần Hi Tuấn thì hất cánh tay Trần Hi Lam ra mà đi thẳng ra ngoài cửa.
“Aiz, anh!”
Trần Hi Lam liếc mắt nhìn Lâm Quân vẫn còn đang ngồi im một cái rồi lại nhìn Trần Hi Tuấn đang giận đùng đùng bỏ đi ra ngoài một cái, vội vàng chạy đuổi theo cậu ta.
“Aiz ya anh ơi là anh, đang yên đang lành anh lại tức giận gì chứ?”
“Binh một tiếng, cửa xe bị hung hăng đóng lại.
“Đáng lẽ ra chúng ta không nên tới đây tìm anh ta thương lượng!”
Trần Hi Tuấn đập mạnh tay lái một cái, tức giận đùng đùng nói.
“Được rồi mà, đều là tại em, là tại em hết. Lần sau xảy ra chuyện tương tự thì em sẽ ngăn anh lại không cho anh tới đây nữa, đã được chưa?”
Trần Hi Lam nhìn bộ dáng của Trần Hi Tuấn, vừa tức giận lại vừa buồn cười, đã là lúc nào rồi mà sao hai người đàn ông này vẫn còn muốn so đo hơn thua nhau cơ chứ?
“Hừ!”
Trần Hi Tuấn “hừ’ một tiếng, cậu ta nhìn Trần Hi Lam mặt đầy tươi cười một cái, làm cho cậu ta nhìn mà cũng hơi hòa hoãn lại, cũng lười tức giận với cô ấy.
“Không quan tâm nữa, đi ăn cơm thôi.”
Cậu ta nhấn chân ga, tiếng xe gào rú xuất phát.
“Tốt quá rồi, cuối cùng thì anh cũng có thời gian ăn một bữa cơm cùng em rồi”
Trần Hi Lam vươn vai đầy lười biếng, bộ dáng vô cùng phấn khởi, những phiền nào vừa rồi trong chớp mắt đã bị quẳng lên tận chín tầng mây, dù sao thì bọn họ cũng đã nói cho Lâm Quân biết rồi, để một mình anh ta đau đầu đi thôi.
“Ừm, món này ăn rất ngon, món này cũng ngon, không ngờ rằng đồ ăn Việt Nam lại ngon như thế. Anh, sau khi chúng ta quay về Mĩ rồi thì mở một nhà hàng Trung đi! Chắc chắn là sẽ mua may bán đắt cho mà xem”
Trần Hi Lam vừa bóc một con tôm hùm vừa tấm tắc khen ngợi, đầu óc cũng không quên ảo tưởng.
Nhưng Trần Hi Tuấn thì lại không như thế, cậu ta có hơi không tập trung “ừ’ đại một tiếng, hình như không thèm ăn nên cũng chưa gắp được mấy đũa cả.
Trần Hi Lam đương nhiên có thể nhận ra được manh mối nhưng lại cố ý lột một con tôm hùm đưa tới bên môi Trần Hi Tuấn.
“Nè, anh ăn thử đi”
“Anh không ăn, em tự mình ăn đi!”
Trần Hi Tuấn tránh khỏi con tôm hùm mà Trần Hi Lam đưa tới, cậu ta có hơi không yên lòng.
“Anh không ăn thì thôi, em tức giận rồi đó”