Chương 1252
Trần Hi Tuấn lấy một chiếc ghế đẩu ngồi cạnh và nhìn cô, và từ tốn nói dù sao thì cậu cũng không buồn ngủ lắm, vì vậy cậu sẽ trò chuyện với cô nếu cô muốn.
“Hôm nay cuộc điện thoại ở sân bay của Lâm Quân là có chuyện gì?”
Nhìn thấy Trần Hi Tuấn có hứng thú cùng mình tán gẫu, Trần Hi Lam đột nhiên vực dậy tinh thần.
“Ai ya, chị hai của tôi ơi, vậy mà em còn nhớ sao? Anh còn nghĩ hôm nay em chơi cả ngày nên quên rồi!”
Trần Hi Tuấn không ngừng khen ngợi và không thể không bái phục cô em gái này của mình.
“Chơi là chơi, chuyện chính vẫn không quên được không? Hơn nữa tuy rằng bên ngoài tỏ ra vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng cũng có rất nhiều chuyện? Đừng tưởng rằng em gái anh vô tâm, được không?”
Đối với sự hiểu lầm của Trần Hi Tuấn, Trần Hi Lam tỏ vẻ khinh thường.
“Yo yo yo, thật không thể tin được! Có vẻ như anh thực sự đã đánh giá thấp em!”
“Còn không phải, anh đừng đổi chủ đề được không?”
Trần Hi Lam đắc ý, lập tức quay lại chủ đề chính.
“Kỳ thật không có chuyện gì, chính là, đám người do Lâm Quân phái tới cũng không có gặp phải công kíchl”
Nửa đêm rồi, anh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện của Trần Hi Lam rồi để cô ấy đi ngủ, vì vậy cũng lười đùa giỡn với cô.
“Ý anh là tin tức tình báo có vấn đề, cũng có nghĩa là Minh có vấn đề chứ gì?”
“Thì ra điểm mấu chốt là ở đây. Anh hỏi em, có phải em thích người tên Minh kia không?”
Trần Hi Tuấn nhìn em gái, nở nụ cười ranh mãnh.
“Ôi trời, không phải đâu anh! Anh nghĩ gì thế? Em chỉ coi anh ta là bạn thôi Nhận thức được mình đã quan tâm đến Minh một cách thái quá, Trần Hi Lam giấu ánh mắt đi.
“Bạn bè bình thường à? Sao anh chẳng thấy em quan tâm đến các bạn bè bình thường khác bao giờ nhỉ?” Trần Hi Tuấn tiếp tục trêu đùa, “Được rồi, em nói với anh vậy. Em chỉ cảm thấy là giữa em với Minh có một cảm giác thân thiết, nhưng chỉ là cảm giác thân thiết thôi, không có nghĩa là em thích anh ta.”
Trần Hi Lam lên tiếng giải thích một cách bất lực. Những lời cô nói không hề giả dối. Ngay từ lần đầu tiên gặp Minh cho đến lần thứ hai uống rượu cùng anh ta, cô cảm thấy Minh là một người rất dễ gần. Khi ở trước mặt anh ta, cô không cảm thấy bất cứ áp lực nào cả.
“Đã có cảm giác thân thiết rồi thì có thể phát triển thêm nữa”
Trần Hi Tuấn nghịch điện thoại, điệu bộ cà lơ phất phơ.
“Em không muốn nói với anh nữa đâu, em về đi ngủ đây”
Trần Hi Lam ném chiếc gối bên tay về phía Trần Hi Tuấn, cậu ta lanh lẹ tránh được, Trần Hi Lam cười hì hì chạy ra phía cửa.
“Nhóc con láo toét.”
Trần Hi Tuấn lắc đầu bất lực, nhảy xuống ghế nhặt chiếc gối lên.
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!”
Lê Nhật Linh vẫy tay chào Trần Hi Lam đang ngồi bên bàn ăn.
“Ơ, Hi Tuấn đâu?”
Lê Nhật Linh ngơ ngác ngó nhìn xung quanh một lượt.
“Đừng tìm nữa, vẫn chưa xuống đâu, chắc còn đang ngủ”
Trần Hi Lam đưa một phần ăn sáng đến trước mặt Lê Nhật Linh.
“Lâm Quân đâu? Lâm Quân cũng không xuống à?”
“Anh ấy à, chắc đêm qua trằn trọc mất ngù nên vẫn đang ngủ bù”