Chương 1271
“Ừm, tôi biết!”
Trần Hi Lam gượng gạo cười, bởi vì anh biết ý Lâm Quân nói là gì!
Ai cũng biết tất cả chuyện này là kiệt tác của bố của cô James , nếu như Trần Hi Tuấn tỉnh lại nói cho bọn họ ngọn nguồn của mọi việc xảy ra, đồng nghĩa với việc đang gián tiếp tố cáo tất cả mọi chuyện là do bố mình làm, điều này không khác nào là đang xé to miệng vết thương ra.
Từng chuyện khiến người ta cảm thấy tê dại, nhưng đối với Lâm Quân mà nói, tất cả những chuyện này cũng là điều dễ hiểu.
“Nhật Linh sao rồi?”
“Cô đi theo tôi!”
Lâm Quân nhìn cô, nói.
“Ừm!”
Trần Hi Lam gật đầu, chạy đến đóng cửa phòng bệnh của Trần Hi Tuấn lại, sau đó chạy đuổi theo Lâm Quân.
“Đây là?”
Trong phòng bệnh, Lâm Quân đưa cho Trần Hi Lam một tờ báo cáo.
“Đây là báo cáo bác sĩ vừa đưa cho, báo cáo về bệnh tình của Nhật Linh”
“Trên này toàn là tiếng Thái, tôi không hiểu”
Trần Hi Lam nhìn chữ Thái líu ríu trên tờ giấy, da đầu tê dại, vốn không biết bên trên đó viết những gì, lắc lắc đầu, mặc dù không muốn thừa nhận, có điều chuyện này cũng không thể giả bộ.
Lâm Quân ngồi xuống, ôn nhu xoa đầu Lê Nhật Linh, còn mỉm cười.
Lâm Quân lấy tờ giấy từ trong tay Trần Hi Lam, chỉ vào từ bên trên.
“Đại khái ý nghĩa là, tất cả bình thường, cô ấy chỉ là bị thương bên ngoài chút thôi.”
Giọng nói của Lâm Quân rất bình tĩnh, trên mặt cũng không lộ ra bất kì cảm xúc nào, chỉ là anh nhìn tờ báo cáo có chút thất thần, vốn là một chuyện đáng vui mừng, anh bây giờ lại không thể vui lên.
Giống như tất cả mọi chuyện xảy ra bây giờ và bản thân mình không có gì liên quan cr, anh nhìn người nằm trên giường, luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Có một cảm giác đau đớn tràn lan trong lòng, khiến anh chợt rùng mình.
“Tôi không hiểu, Nhật Linh không sao rồi, tại sao rõ ràng anh nên phải rất vui mới đúng, nhưng anh lại không?”
Trần Hi Lam nhìn Lâm Quân nói ra nghi hoặc của mình.
Lâm Quân nhìn sang Trần Hi Lam, không ngờ cô nàng này lại nhạy bén đến vậy.
“Tôi cũng không biết vì sao, chỉ là trong lòng không hề thoải mái, có thể là thật sự sợ rồi”
Lâm Quân nhìn người đang nằm trên giường, sợ là thật, đau lòng cũng là thật.
“Sợ bố tôi lại tiếp tục ra tay với Nhật Linh?” Trần Hi Lam nhìn mặt Trần Hi Tuấn, nói.
“Ừm” Lâm Quân gật đầu tiếp tục nói:”Nếu như, tôi nói là nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho .James”
Ánh mắt của Lâm Quân trở nên lạnh lùng, khiến người ta không nhịn được rùng mình.
James chuẩn bị nhiều năm như vậy, mà anh bây giờ vừa chăm sóc Lê Nhật Linh vừa chăm lo cho mấy đứa trẻ, quả thực không co cách nào ra tay đối phó với ông ta.
“Xin lỗi, tôi thay bố tôi xin lỗi anh”
Trần Hi Lam cúi gập người trước Lâm Quân, thành khẩn xin lỗi Lâm Quân.
Ngoài việc này ra, cô không thể làm gì hơn cả, không thể khuyên can bố mình James dừng tay lại, cũng không thể ngăn việc những người khác bị làm hại.
Cho dù bây giờ Lê Nhật Linh không sao, đối với Lâm Quân mà nói cũng là một cú đả kích trí mạng rồi.