Chương 1291
Lâm Ảnh lại rít vào một hơi thuốc, ánh mắt mơ màng, cứ như là đang muốn khóc, khuôn mặt nhìn giống Lê Nhật Linh như đúc, chỉ khác ở nét quyến rũ và đau thương, cô ta chậm rãi mở miệng nói: “Tôi theo mẹ lên phố hát rong từ khi mới mười tuổi, bố tôi lại là người mê cờ bạc, say xỉn, mỗi lần tôi kiếm được tiền là lại bị ông ta đem đi đánh bạc thua hết, đã thế sau khi thua còn nhậu nhẹt, rồi về nhà trút giận, thậm chí còn đánh chúng tôi, để bảo vệ tôi, trên người mẹ lúc nào cũng chỉ chít vết thương”
Tựa như là một câu chuyện rất dài, Lâm Ảnh kể đến đây thì dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: “Nhưng vẫn còn chưa hết, lúc tôi lên mười ba tuổi, mẹ tôi bởi vì bị bạo hành gia đình nên thân thể không tốt, trên đường trở về nhà cùng với tôi thì ngất xỉu, về sau đi kiểm tra thì mới biết là trúng gió, từ đó về sau cũng không gượng dậ: cho tới bây giờ vẫn vậy. Sau khi mẹ ngã bệnh, chỉ còn một mình tôi kiếm tiền, tôi đi khắp nơi, rửa bát đĩa, làm nhân viên bán hàng, làm phục vụ, nhưng cũng không đủ để mua thuốc cho mẹ, còn cha tôi thì càng không nói, vì vậy, tôi mới tham gia hộp đêm.
Lâm Ảnh cười khổ một tiếng, lại nói tiếp: “Cô biết không, khi đó tôi mới chỉ có mười tám tuổi, là độ tuổi tươi đẹp nhất, khuôn mặt cũng hiền lành xinh đẹp, bằng những thứ này, tôi có thể kiếm được không ít từ những người đàn ông giàu có ở đó. Nhưng ngày tháng tươi đẹp không thể kéo dài mãi, gã cha vô dụng của tôi bởi vì đánh bạc nên đã đi vay nặng lãi, hơn nữa còn liên tục bị người ta lừa, thua hết một số tiền lớn đến mức cả đời này tôi cũng không trả nổi, cô có biết bao nhiêu không?”
Lâm Ảnh nhìn thoáng qua Trần Hi Lam, Trần Hi Lam lắc đầu, cô chưa bao giờ thiếu tiền, cho nên đối với chuyện kiểu này, cũng chẳng tưởng tượng ra nổi.
“Nhiều như vậy sao!” Trần Hi Lam mở to hai mắt, có chút kinh ngạc.
Lâm Ảnh giơ ba ngón tay lên.
“Ba tỷ”
“Không, hơn ba mươi tỷ. Thực ra tiền gốc cũng chỉ khoảng chín tỷ, nhưng cô biết mà, vay nặng lại, một khi đã rơi vào thì sẽ lãi mẹ đẻ lãi con, sau nhiều năm như vậy, con số cũng tăng lên rất nhiều. Tôi không còn cách nào khác, tôi cũng cố gắng kiếm tiền, nhưng đàn ông đều là loại có mới nới cũ, tôi đã hai mươi tuổi rồi, có rất nhiều thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp hơn tôi, bọn họ lập tức không còn hứng thú với tôi nữa.
Mà không kiếm được tiền thì chủ nợ sẽ tìm đến tận cửa, còn vác theo cả búa rìu, nửa đêm gõ cửa nhà tôi rất lớn, ầm ï đến kinh người.”
Lâm Ảnh bỗng dưng hơi rụt người lại, mỗi khi nhớ đến những chuyện đã xảy ra khi trước, cô ta đều không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Vì mẹ tôi còn đang bệnh, trong nhà làm gì còn tiền mà giao cho bọn họ, có chút tiền tích cóp được thì đều bị cha tôi mang đi đánh bạc rồi, hơn nữa cha tôi vì trốn nợ, buổi tối cũng không dám về nhà, tôi chỉ có thể nằm ôm mẹ khóc, cô có lẽ chưa từng trải qua tuyệt vọng, không thể biết được cái gì gọi là đau khổ thực sự”
Lâm Ảnh lại rít vào một hơi thuốc nữa, khoé miệng nhếch lên cười cười nhưng nước mắt đã trực tràn ra đến khoé mi.
“Sau đó thì sao?”
Trần Hi Lam nhìn Lâm Ảnh ngồi bên cạnh, không nhịn được mà hỏi một câu.
“Sau đó thì tôi gặp James, nghe nói ông ta vừa nhiều tiền lại còn độc thân nên đã đánh liều mà tiếp cận ông ta, kết quả là từng bước một bị kéo xuống đáy vực. Ông ta giúp tôi trả hết nợ nần, tìm một bác sĩ tốt để chữa bệnh cho mẹ tôi, và chỉ có một yêu cầu duy nhất, ông ta đưa cho tôi một tấm ảnh, trên đó là một cô gái, chính là Lê Nhật Linh trong lời của cô, ông ta lại còn chỉ trả tất cả tiền phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi.
Lần đầu tôi nhìn thấy người con gái này, thấy cô ấy rất xinh đẹp, tôi nghĩ nếu có thể tạm biệt quá khứ, dùng một khuôn mặt khác để bắt đầu lại cuộc đời thì cũng là một lựa chọn tốt, cho nên tôi đã đồng ý”
Cô ta thật sự muốn bắt đầu một cuộc sống mới, cho dù là phải mạo danh người khác, bởi vì quá khát khao sự ấm áp, nên đã cam tâm trở thành một con cờ.