Chương 1314
“Mắng chửi được thì cứ mắng đi. Nhưng là một người bạn cũ, tôi có lòng nhắc nhở cô rằng người cha nghiện cờ bạc và rượu chè của cô đã bắt đầu mắc thêm những món nợ m: “Liên quan gì đến tôi! Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe”
“Không muốn nghe? Tôi nghĩ, cô căn bản là không muốn ông ta sống sót, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ chết trên đường cái, bị bọn chó hoang ăn thịt. Đúng, đúng, tôi quên mất, đây chính là điều cô muốn.
Hahahal”
Trong tiếng cười của tội ác vang lên từ đầu dây bên kia, Lâm Ảnh cảm thấy choáng váng, mắt và chân tê dại rồi ngất đi.
Bên kia, James giễu cợt cúp điện thoại, ông ta sẽ không dễ dàng tung ra những bức ảnh này, dù sao chúng có thể dùng để uy hiếp Lâm Ảnh, nhưng cũng có thể dùng để đối phó với Lâm Quân cùng Lê Nhật Linh.
Lâm Ảnh có khuôn mặt giống hệt Lê Nhật Linh, thậm chí còn có thể lừa được cả Lâm Quân, huống chỉ là những người khác?
Đối với tất cả đều có tác dụng, nên bây giờ ông ta cũng chỉ là hù doạ Lâm Ảnh một chút thôi.
Nghĩ đến đây, James cảm thấy thoải mái hơn, gác chân lên bàn, nheo mắt châm một điếu xì gà.
Lâm Quân bên kia trực tiếp lái xe đến nhà cũ của nhà họ Lâm, bọn trẻ nhìn thấy anh liền chạy qua ôm chầm lấy.
Hoàng Anh không ngờ anh lại đột ngột quay lại, bà vui vẻ không ngừng “Hôm nay không có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì sau khi ăn xong hãng rời đi?”
Những đứa trẻ háo hức nhìn cha mình, và nhảy lên đây phấn khích khi anh đồng ý.
Lâm Quân cảm thấy trong lòng có chút áy náy, anh rất bận nên thời gian ở cạnh bọn trẻ này không nhiều.
Khi mọi việc xong xuôi, anh nhất định phải dành thời gian để đền bù cho tụi nhỏ.
“Tiểu Cảnh dường như đã cao lên?” Lâm Quân mỉm cười xoa đầu đứa bé.
“Gần đây con ăn rất ngon, đã cao thêm được hai cml” Lâm Cảnh ngẩng đầu khoe với anh.
Hạ Ly và Hoả Phong cũng chen lên không chịu thua kém: “Chúng con cũng đã cao thêm rồi!”
“Nhưng Niệm Sơ vẫn là cao nhất!” Hạ Ly suy nghĩ một chút, đôi mắt to sáng ngời chớp chớp nói thêm.
“Được rồi, tất cả đều cao. Khi Tiểu Cảnh và Hoả Phong cao hơn còn có thể bảo vệ em gái của con” Lâm Quân mỉm cười, tình yêu đối với mấy đứa trẻ có thể nhìn ra dễ dàng.
Sau bữa trưa sôi nổi, Lâm Quân võ đầu ba đứa trẻ: “Các con có muốn đến thăm dì Minh Nguyệt không?”
“Dì Minh Nguyệt không phải đang có em bé sao?”
“Ừ, vẫn đang ở trong bụng dì ấy”
“Vậy chúng ta có thể đi gặp em bé không?”
“Đương nhiên có thể” Đồng Ngôn không cưỡng lại được sự dễ thương của Hạ Ly, cô bé này thật khiến người ta yêu thích.
Lâm Quân mua nhiều thuốc bổ rồi đặt lên xe. Cho dù nhà họ Hà không thiếu những thứ này, đây cũng là chút tâm ý.
Ba đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trong xe, nhưng một lúc sau chúng lại bắt đầu trò chuyện, thảo luận xem em bé của dì Lê Minh Nguyệt là em trai hay em gái.
“Wy Nhiên? Chị cũng đến sao?” Lâm Quân gõ cửa, nhưng người ra mở cửa là Hà Dĩ Phong khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
“Em dâu tôi đang mang thai, tôi không thể đến xem sao?” Hà Dĩ Phong mỉm cười, một bên để Lâm Quân vào, một bên trêu ghẹo, nhưng Lâm Cảnh và Hòa Phong so với Lâm Quân còn cao hứng hơn, vui sướng ôm lấy Hà Dĩ Phong gọi một tiếng dì hai tiếng dì.
“Lâm Quân?” Lê Minh Nguyệt nhìn thấy anh hơi ngạc nhiên, bụng cô đã lộ ra khá lớn, cô chào hỏi rồi mời anh ngồi xuống.
“Đừng đứng lên, cô vẫn là với tôi khách khí như vậy” Lâm Quân mỉm cười tự mình đi tới.