Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1353



Chương 1353

“Xin chào, tôi là con nhà giàu nhất Đông Nam Á, tên tiếng Việt của tôi là Hà Dĩ Phong, tên tiếng Anh của tôi là Nantes”

Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân, tay đẩy kính râm, vừa nghiên ngươi vừa một tay chống eo, trông rất giả tạo.

Lâm Quân lười quan tâm anh ta, khiến mấy vệ sĩ xung quanh Hà Dĩ Phong không nhịn được mà cười thầm.

“Cười gì mà cười! Có gì buồn cười đâu!”

Hà Dĩ Phong cố ý tỏ vẻ nghiêm khắc lườm vệ sĩ, sau đó vội vàng chạy theo Lâm Quân.

“Ây cha, Lâm Quân, bao nhiêu người ở đây, cho tôi tí mặt mũi đi, đúng là không có tính người mà”

Hà Dĩ Phong đuổi theo, than thở với Lâm Quân.

“Ồ, thế nào mới gọi là nể mặt nhỉ? Con nhà giàu nhất Đông Nam Á, mặt mũi của cậu, tôi không cho nổi!”

Lâm Quân cười cười, ấn chìa khoá xe, mở cửa đi vào.

“Cậu thế này là không tình nghĩa quá đấy, tôi nói cho cậu biết, tôi thế này đều là vì cậu đó”

Hà Dĩ Phong lại bò ra cửa sổ xe làu bàu, Lâm Quân lười nhác ngẩng đầu, nhướng mày: “Cậu còn không lên xe nữa là tự tìm xe tìm đường đấy”

Vừa nói, anh vừa khởi động xe, làm tư thế chuẩn bị vứt bỏ Hà Dĩ Phong.

đừng đừng đừng, tôi lên xe, lên luôn đây”

Hà Dĩ Phong vội vàng trèo lên ghế phụ.

“Làm sớm có phải hay không!” Lâm Quân cạn lời nhìn anh ta, trong lòng âm thầm trợn mắt mấy cái.

“Lâm Quân, tôi cuối cùng cũng hiểu cậu là đồ thối tha vô lương tâm, qua cầu rút ván.”

Hà Dĩ Phong lắc đầu liên tục, bộ dạng đau lòng vì chọn sai bạn, thở dài liên tục.

“Không tồi nhỉ, trở thành con nhà giàu nhất Đông Nam Á cái khác hẳn”

Lâm Quân không nhịn được trêu chọc, nở nụ cười.

“Thấy chưa thấy chưa, không có lương tâm, loại không có lương tâm điển hình”

Hà Dĩ Phong chỉ Lâm Quân, lại lắc đầu thở dài, chỉ thiếu vỗ ngực than khóc.

“Lương tâm không đáng tiền” Lâm Quân bình thản nói.

“Xí, cậu đang đi đâu đấy?”

Hà Dĩ Phong nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mặt, tò mò hỏi.

“Tới tập đoàn James, làm quen với đối tác của cậu” Lâm Quân cười cười, liên tục tăng tốc.

“Này này, tôi mới qua đây, còn đang mệt mỏi, cậu lại đưa tôi đi gặp James luôn, không để tôi chuẩn bị gì cả, còn có tính người nữa không!”

Hà Dĩ Phong lại kêu khổ, nhíu mày chặt tới nỗi có thể kẹp chết ruồi.

*Ồ, vậy cậu nghĩ nên làm thế nào mới hợp lí?”

“Ít nhất cũng phải đưa tôi đi ăn cơm, để tôi làm thịt cậu một bữa thì mới có sức!”

Nghe Lâm Quân nói thế, tưởng Lâm Quân định nghe theo mình, Hà Dĩ Phong lập tức vui vẻ, nói với Lâm Quân.

“Cơm thì được”

“Thật à!”

Hà Dĩ Phong hai mắt phát sáng, nghe nói người nước M rất chú trọng văn hoá tinh thần và thực phẩm an toàn, cho nên đồ ngon ở đây nhiều không kể hết, đương nhiên Hà Dĩ Phong rất mong chờ.

“Nhưng không phải là bây giờ!” Một câu của Lâm Quân cắt đứt sự mong chờ của Hà Dĩ Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.