Chương 1412
“Hiểu lầm à? Bà nói nhẹ nhàng nhỉ, Lê Đức Dương con trai bà bán công ty kiếm tiền phạm pháp, chúng tôi đuổi cậu ta theo lẽ công bằng, vốn là đã nể mặt nhà bà lắm rồi, vậy mà các người còn tìm tới cửa, nói cái gì mà hiểu nhầm”
Mẹ Hà hừ một tiếng rồi nhìn về phía bọn họ một cách châm chọc và nói tiếp: “Được rồi, tạm thời không nói tới chuyện này nữa. Nói tới chuyện lần trước các người tới chỗ Lê Minh Nguyệt quậy phá, suýt chút nữa hại cháu tôi thì tính thế nào đây? Bây giờ Lê Minh Nguyệt đang sinh, các người lại tới, bà dám nói là bà tới đây chỉ là để bày tỏ tình thương của gia đình à? Chắc là tôi tin”
Mẹ Hà nói một loạt với giọng sắc bén, chọc thủng mọi tính toán của nhà họ Lê, khiến cho vẻ mặt của bà Lê lại càng thêm khó chịu.
“Bà thông gia, bà nói thế là không được. Lần này vốn là chúng tôi có lòng tốt tới thăm con gái, lại bị bà nói thành như thế! Vậy thì được rồi, tôi cũng không thể có tiếng mà không có miếng được đúng không, con trai của bà cưới con gái của tôi, bọn tôi tới đòi một chút lễ hỏi cũng không có gì sai nhỉ! Con của bà đuổi con của tôi chỉ vì nó có chút sai lầm trong công tác, nhà các người làm thế thì muốn chúng tôi sống thế nào đây?”
Bà Lê lật mặt ngay lập tức, trở nên hùng hổ dọa người, nhìn thì có lẽ muốn chơi một vố lớn với mẹ Hà đây.
“Đúng thế, dựa vào cái gì chứ?”
Lê Đức Dương cũng bước lên trước rụt rè phụ họa, điều này khiến cho ông Lê có chút bối rối.
“Con trai tôi làm đúng lắm”
Mẹ Hà liên tục vỗ tay khen rồi nói tiếp: “Đối với loại người như nhà bà thì phải làm thế. Đáng đời chính bà sinh ra một thằng con không ra gì, không bằng con trai của tôi, giờ lại tới chỗ tôi khóc lóc đòi tiền, nhà họ Lê các người còn mặt mũi à?”
Bàn về khóc lóc om sòm thì mẹ Hà cũng chẳng phải là dạng vừa, cho dù tính tình có hiền hòa tới cỡ nào thì đối mặt với loại người như nhà họ Lê cũng chẳng thể hiền hòa được nữa. Mẹ Hà biết rằng không thể nào nói lý với nhà họ Lê được, sao mà bà còn nể mặt chứ.
“Tôi còn tưởng bà thông gia là người nói lý, ai ngờ bà cũng giống như con trai bà. Vậy thì cũng đừng có trách tôi!”
Bà Lê trừng mắt lên khiến cho mẹ Hà giật mình, bà lui về sau một bước rồi nhìn người đàn bà đang cố tình gây sự trước mặt mình với vẻ cảnh giác, trong lòng vô cùng ghét bỏ.
“Bà muốn làm gì!”
“Mọi người mau qua đây mà xem, thằng này là chủ tịch của tập đoàn Hà thị, lén lút cưới con gái nhà tôi mà lại còn không đưa lễ hỏi Bây giờ con gái tôi đang năm trong kia sinh nở, nhà bọn họ còn đuổi cổ con trai tôi, không cho nó tiếp tục làm việc! Còn gì là công bằng nữa!
Mọi người mau qua đây mà xem đi!”
Bà Lê vừa khóc vừa hét, bệnh viện vốn là một nơi yên tĩnh, vừa rồi đã khiến cho vài người chú ý, bây giờ lại càng thêm nhiều người vây xem, bọn họ bắt đầu bàn tán. Nhà họ Hà cũng là người có máu mặt ở Hà Nội, bây giờ lại càng thêm mất mặt.
“Bà ngậm miệng lại cho tôi!”
Mẹ Hà quát lên một tiếng, bà có chút không biết nên làm như thế nào. Mẹ Hà đã từng gặp người giả ngây giả dại, cũng từng gặp qua người khóc lóc om sòm, nhưng chưa từng gặp ai vừa khóc lóc kêu gào.
lại còn ăn không nói có như thế này. Huống chỉ bà Lê lại còn không còn có chút đạo đức, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác như thế này.
Hà Dĩ Phong đứng đẳng sau vốn đã lo lắng cho Lê Minh Nguyệt, nay thấy thế thì lại càng cảm thấy lo lắng phiền phức hơn.
Ông Lê nhìn thoáng qua bốn phía, mọi người đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ, bà Lê còn không buông tha mà tiếp tục kêu gào. Ông Lê ý thức được tình trạng trở nên nghiêm trọng nên đi lên kéo tay của bà Lê.
“Đừng nói nữa!”
“Ông im miệng!”
Bà Lê thấy càng ngày càng nhiều người vây quanh nên nghĩ răng phương pháp của mình có hiệu quả, càng ngày càng đắc ý.
“Có chuyện gì vậy?”