Chương 1450
“Cha, mẹ, con hơi mệt, con lên lầu nghỉ ngơi trước, mọi người cứ ăn cơm trưa đi, không cần gọi con”
Lâm Quân không có ý trả lời vấn đề, nói như vậy cũng khiến hai ông bà cảm thấy ngạc nhiên.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Nhìn Lâm Quân lên lầu, mấy đứa bé cũng ủ rũ, Hoàng Ánh thì nghi ngờ hỏi.
“Hình như mẹ không biết chúng con…”
Hạ Ly buồn rười rượi đáp lại, khó trách lúc nấy về bọn chúng không nói gì, chỉ muốn chờ Lâm Quân về!
Hoàng Ánh và cha Lâm liền hiểu, nụ cười trên mặt cũng thu lại.
“Không sao, không sao, mẹ các con còn sống là tốt, bây giờ tìm được rồi, mặc dù mất trí nhớ, cũng hơn so với việc không gặp lại được”
Cha Lâm dỗ dành, thế nhưng mấy đứa nhỏ cũng không vì vậy mà vui vẻ hơn bao nhiêu.
Cũng đúng, mấy đứa đã không được ở với mẹ năm năm qua, mặc dù có cha, có ông bà yêu thương chăm sóc, nhưng vẫn thiếu đi tình mẹ, như vậy vẫn không trọn vẹn được.
Vất vả lắm mới tìm được Lê Nhật Linh, vậy mà cô lại không nhớ ra bọn nhỏ.
“Chúng ta cùng nghĩ biện pháp để mẹ nhớ lại chúng ta!”
Hòa Phong ngước mắt, vẻ mặt kiên định, dường như đã hạ quyết tâm gì to lớn lắm.
“Này?”
“Lâm Quân, cậu sao rồi, tìm được Lê Nhật Linh chưa?”
Hà Dĩ Phong dè dặt hỏi, Lâm Quân nhíu mày vuốt vuốt huyệt thái dương.
“Tìm được rồi”
Ngắn gọn ba chữ cũng khiến Hà Dĩ Phong phải líu lưỡi “Thật sao? Tôi đã nói rồi, Nhật Linh hiền lành như vậy, nhất định sẽ được trời thương!
Bây giờ hai người đang ở đâu, tôi và Minh Nguyệt qua tìm hai người, mở tiệc chúc mừng một chút, không đúng không đúng, hai người vất vả lắm mới tìm được nhau, hẳn là nên có không gian riêng tư!”
Hà Dĩ Phong nói luyên thuyên một hồi, không thể che giấu tâm tư kích động của mình “Không cần đâu…”
Lại là ba chữ ngắn ngủi, Hà Dĩ Phong cũng ngừng lại “Sao vậy? Nghe giọng cậu hình như không vui lắm? Tìm được Nhật Linh ở ngay thành phố Hà Nội mà vẫn không đáng khiến cậu vui mừng à?”
Lê Nhật Linh biến mất đã năm năm, bây giờ phát hiện còn sống như lại không về nhà.
Hà Dĩ Phong đột nhiên ý thức được có điểm bất thường.
“Có phải Nhật Linh đã có người khác rồi?”
Giọng nói của anh ta không lớn, lại thận trọng, sợ chọc giận hổ dữ, dù sao Lê Nhật Linh cũng là điểm yếu của Lâm Quân “Cô ấy dám, tới một người, tôi xử lý một người!”
Lâm Quân nhíu mày, nghiêm nghị quát lớn.
Cũng đúng, với tính của Lâm Quân thì sẽ không xoắn xuýt việc Nhật Linh có người khác, dù sao cho dù là ai cũng không thể sánh bằng Lâm Quân anh.
“Đây mới là Lâm Quân mà địch còn không sợ thì cậu sợ cái gì?”
“Cô ấy mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ?”
Ngã xuống vách núi cao như vậy, mất trí nhớ đúng là có khả năng cao, thế mà anh ta lại quên mất việc này.
“Vậy thì có sao? Trước đó ở nước Pháp, cô ấy cũng từng mất trí nhớ tạm thời, cuối cùng không phải cũng khôi phục sao?”
“Nhưng mà lần này không giống, đã năm năm rồi, cô ấy vẫn không nhớ lại, chỉ sợ không đơn giản như vậy”