Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1481



Chương 1481

€ô cất điện thoại di động đi rồi nở một nụ cười khổ, mọi người đều phải học cách trưởng thành mà, không phải sao?”

Cô tiếp tục ung dung đi về phía trước, cũng không biết mình sẽ đi đến nơi nào, cứ đi từ từ là được rồi.

Một cửa sổ thủy tinh lớn thu hút sự chú ý của cô, cô dừng chân trước một cửa hàng, đọc quảng cáo tuyển dụng bên trên một cách tỉ mi, đây là một cửa hàng bánh ngọt, bên trong được trang trí vô cùng đơn giản và yên tĩnh, âm nhạc êm dịu và du dương vang lên làm lòng người trở nên thanh thản.

“Chào côi Xin hỏi cô cần bánh ngọt ạ?”

Một người mặc đồng phục nhân viên cửa hàng lễ phép tiến lên hỏi cô, Lê Nhật Linh cười khoát tay một cái rồi chỉ chỉ lên quảng cáo tuyển dụng và hỏi thăm: “Tôi muốn hỏi thăm một chút, cửa hàng của các bạn còn tuyển người không?”

“Vẫn đang tuyển người ạ, nhưng mà…”

Nhân viên cửa hàng đánh giá Lê Nhật Linh, có chút nghi ngờ nhưng lại không tiện hỏi thăm.

“Sao vậy?”

Cảm nhận được nhân viên cửa hàng quan sát mình, Lê Nhật Linh nhìn lại mình một, hình như mình cũng đâu có vấn đề gì đâu!

“Bây giờ không còn tuyển người sao?” Cô lại nghi ngờ dò hỏi, mình cũng không phải đi làm người thiết kế mới mới được.

“Không phải không phải! Chỉ là khí chất của cô quá tốt, cũng không hề giống những người đến cửa hàng bánh ngọt để làm công”

Nhân viên cửa hàng khoát tay một cái rồi giải thích, giống như sợ đắc tội Lê Nhật Linh Vậy.

“Ồ!” Làm sao lại có chuyện đó được, công việc không phân biệt cao thấp giàu nghèo, tất cả đều là dựa vào cố gắng của mình và năng lực lao động để kiếm tiền mà”

Lê Nhật Linh hơi ngượng ngùng cười một tiếng “Vậy xin mời cô đi theo tôi!” Nhân viên cửa hàng kia gật đầu một cái, có vẻ cũng nhận ra là Lê Nhật Linh cũng không nói đùa với cô ta.

Sau một phen dò hỏi của cửa hàng trường, Lê Nhật Linh thuận lợi lưu lại “Từ ngày mai, cô chính thức bắt đầu đi làm đi!” Người nọ nhìn Lê Nhật Linh, âm thầm cảm thấy vô cùng hài lòng.

“Được!”

“Đây là đồng phục của cô”

Cô tươi cười nhận lấy đồng phục rồi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, cô cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm.

“Em định đi làm ở đây à?”

Đột nhiên giọng nói của Lâm Quân vang lên làm cô sợ hết hồn, đường đường là Chủ tịch Lâm cao quý mà lại có dáng vẻ lông bông, không nghiêm túc trước mặt cô, chỉ nghĩ một chút thôi đã cảm thấy buồn cười rồi.

Vì tránh bị phát hiện, cô vội vàng giấu đồng phục ra sau lưng “Ai nói tôi định đi làm ở đây? Còn nữa, tôi đi làm ở đâu thì liên quan gì đến anh? Anh đúng là âm hồn không tiêu tan, sao vậy, nhìn dáng vẻ nhảy loạn của anh thì có vẻ chân không đau nữa rồi phải không, hay là muốn đau thêm lần nữa?”

Lê Nhật Linh giả vờ muốn tiến lên đạp cho.

Lâm Quân thêm một cước, lần này Lâm Quân lanh lợi tránh ra.

“Thế này không gọi là âm hồn không tiêu tan, anh đang quan tâm em mài”

“Còn nữa, không phải em không định đi làm ở đây sao? Vậy đây là cái gì?”

Lâm Quân thừa dịp Lê Nhật Linh không chú ý, cướp lấy túi đồng phục mà cô đang giấu sau lưng, trong khi cô vẫn chưa kịp cướp lại, anh mở ra trước mắt Lê Nhật Linh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.