Chương 1495
Một lúc lâu sau, khi Lê Nhật Linh sắp ngủ được thì lại bị một tiếng di động đánh thức.
Cô nhẹ nhàng đẩy Lâm Quân một cái, rồi ngủ thật sâu.
“Cha ơi!”
“Hạ Ly!”
Giọng Lâm Quân mang theo âm mũi dày đặc, cuối cùng anh cũng nhịn xuống cảm xúc muốn mãng người, tâm trạng tốt mà đáp lại.
“Bà nội hỏi gần đây cha đang làm gì, trưa hôm nay còn không về nhà ăn cơm!”
Lâm Quân nhìn thoáng qua người ở trong lòng ngực, cố ý mở loa ngoài.
“Cha ở cùng một chỗ với mẹ của con”
“Woal Cha ơi cha với mẹ phát triển thật nhanh nha, khi nào có thể thu phục mẹ về nhà vậy?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Hạ Ly, không cần nhìn cũng biết là vẻ mặt gì, mà Lê Nhật Linh cũng cảm giác rõ ràng giọng điệu trêu đùa của Lâm Quân.
“A!” Lâm Quân nhịn không được mà mà liếc mắt nhìn Lê Nhật Linh một cái, Lê Nhật Linh không chịu yếu thế mà trừng mắt nhìn lại.
“Cha ơi, cha làm sao vậy?”
không có chuyện gì! À! Ở đây cha có chuyện phải xử lý, cúp máy trước, con nói với bà nội trưa hôm nay ba không về ăn cơm”
“Được, vậy cha nhất định phải cố lên, dẫn mẹ về sớm một chút”
Chỉ cần nghe giọng nói cũng biết cô bé đang rất vui thích, quả nhiên là một cô bé tinh quái.
“Em quá nhẫn tâm rồi, lại đối xử với chồng của em như vậy?”
Lâm Quân cúp điện thoại xong ném qua một bên, xoay người đứng dậy, kẹp dưới cánh.
†ay của Lê Nhật Linh, từ trên cao nhìn xuống cô.
Tư thế này, khiến lòng Lê Nhật Linh chấn động, chẳng lẽ cái tên cầm thú này lại muốn mình lần nữa, nhớ tới vừa rồi, thắt lưng của mình còn đaul Lập tức giơ tay lên đầu hàng.
“Em sai rồi!”
€ô lộ ra khuôn mặt vô tội nhìn Lâm Quân, khiến anh hứng thú.
“Em sai chỗ nào?” Lâm Quân nhướng mày.
“Tất cả đều sail”
Lê Nhật Linh sợ hãi mà lấy tay che ở trước mặt, khó lắm mới lộ ra một mặt yếu ớt, Lâm Quân còn cảm thấy chơi rất vui.
“Sau này nghe lời anh sao?”
“Nghe!”
Lê Nhật Linh chân chó mà gật đầu liên tục, thật ra trong lòng đã mắng Lâm Quân một vạn lần từ lâu.
Chết tiệt, bà đây cũng chỉ tạm thời khuất phục dưới dâm uy của anh mà thôi, anh hùng không ăn thiệt thòi trước mắt, chờ em tìm được cơ hội, xem em chỉnh anh thế nào.
“Thôi đi, em vẫn là Lê Nhật Linh mà anh biết sao? Trong lòng đã sớm mắng anh không dưới một vạn lần rồi!”
Bị Lâm Quân đâm thủng tâm tư, Lê Nhật Linh xấu hổ ngẩng đầu cười cười “Em gái nhỏ, chút ý nghĩ này của em, anh còn không biết sao, rời giường, dẫn em đi bệnh viện”
“Hả, ờ!”
Trong bệnh viện, tràn ngập mùi thuốc khử trùng, tay Lê Nhật Linh vẫy vẫy không khí trước mặt.
“Thật là, mất trí nhớ không phải chuyện một sớm một chiều, không hiểu sao anh lại đưa em đến đây! Em không thích nơi này”
“Đưa em đi kiểm tra thì mới giúp em biết rõ về bệnh tình và tình trạng khôi phục! Làm sao, hối hận “Em hối hận cái gì, không phải chỉ làm kiểm tra thôi sao? Ai sợ ai chứ, ngược lại anh đừng có quên để em đi xem căn phòng nhỏ là được.”