Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1526



Chương 1526

Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đang ngồi trên ghế sofa uống trà, trò chuyện về chủ đề của họ, và họ nói răng phụ nữ nên tự giải quyết vấn đề của họ và không ai có thể phá vỡ quy tắc đó Vì vậy họ đã coi như không thấy hai người kia, thật ra trong thâm tâm không biết bọn họ đã ngó sang bao nhiêu lần, thấy chị em bọn họ hạnh phúc như vậy, trong lòng hai người cũng trào dâng sự vui mừng.

“Nói thật đi, Nhật Linh thực sự nhớ lại tất cả rồi sao?”

Hà Dĩ Phong cuối cùng cũng không chịu nổi mà đặt tách trà xuống, với vẻ bí ẩn.

“Anh nghĩ xem?”

Lâm Quân không thể che giấu nụ cười của mình, và Hà Dĩ Phong xác nhận câu trả lời một lân nữa.

“Cuối cùng thì sự kiên trì của anh cũng coi như là được báo đáp.”

“Đúng vậy!”

Mặc dù đang nói chuyện với Hà Dĩ Phong, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn hướng về phía Lê Nhật Linh.

Chỉ có bản thân anh mới biết mình đã chờ đợi bao lâu nay, chịu đựng bao gian khổ và giờ đây tất cả được đền đáp xứng đáng biết bao.

“Thôi được rồi, được rồi, không ồn ào nữa!”

Lê Nhật Linh giơ tay đình chiến, rồi kéo tay Lê Minh Nguyệt ra ban công, ngoài đó gió thổi nhè nhẹ, lá của cây to loát xoát kêu.

“Làm sao vậy, đại tiểu thư của tôi, quay về rồi thì có cảm giác như thế nào?”

Lê Minh Nguyệt quay người lại nhìn Lê Nhật Linh trước mặt, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng.

“Cảm giác thế nào là sao?”

Lê Nhật Linh vươn vai lên, nhìn cây đại thụ bên ngoài, khẽ thở dài.

“Ừm, cảm giác!”

“Cảm giác là sẽ không nói cho em biết đấy!”

Thật sự là nghiêm túc không nổi ba giây, Lê Nhật Linh đã biến sắc mặt.

“Sao nào, chị lại muốn tái đấu với em ba trăm hiệp nữa sao?”

Lê Nhật Linh nhanh chóng làm động tác đình chiến và liên tục lắc đầu.

“Đừng đừng đừng, đại tiểu thư của tôi ơi, tha cho tôi đi!”

“Nói đến cảm giác, thì điều mà chị cảm thụ được lớn nhất là cảm động, cảm động là các em đều không thay đổi!”

Lê Nhật Linh im lặng, khẽ cười với Lê Minh Nguyệt “Cũng đúng, nhưng ai nói em không thay.

đổi, em đã trưởng thành rồi, nhé?”

Lê Minh Nguyệt phân minh nói, Lê Nhật Linh mỉm cười.

“Có thật không đấy?”

“Tất nhiên là thật rồi!”

Nhìn thấy sự nghỉ ngờ trong mắt Lê Nhật Linh, Lê Minh Nguyệt cười tủm tỉm, đập Lê Nhật Linh một cái, câu này hơi lố rồi.

“À đúng rồi, đừng chỉ nói mãi về chuyện của chị nữa, nói về chuyện của em đi!”

“Em á, em thì có chuyện gì để nói chứ?”

“Sao lại không có, Minh Dương lớn như vậy rồi, không định sinh thêm đứa nữa sao?”

Hai mắt Lê Minh Nguyệt nheo lại.

“Em thì cũng muốn có con đấy, nhưng có điều chị không biết, lúc đó, khi mới sinh Minh Dương, em bị mất nhiều máu, thiếu nhóm máu Rh+ và xém chút nữa thì chết. May mắn thay khi đó cha đã xuất hiện kịp thời và cứu sống em một mạng, hơn nữa trong họa lại gặp phúc, khiến cho em và cha nhận nhau.”

“Cho nên những năm này Dĩ Phong cứ lo cho sức khỏe của em, không dám để cho em lại tiếp tục sinh nở nữa! Nhưng mà có một mình Minh Dương cũng là đủ rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.