Chương 1528
Vì trí nhớ của Lê Nhật Linh chưa hồi phục hoàn toàn nên cô không đồng ý sống chung với Lâm Quân, điều kiện đế đồng ý trở lại nhà của Lâm Quân là phải chia phòng để ngủ, tuy vậy thì Lâm Quân vẫn thường mặt dày chạy qua.
Vì lúc bấy giờ Lâm Quân muốn giành lợi thế nên anh vẫn đồng ý.
Nhưng vào lúc này, từ khi nhớ ra mọi chuyện, tự nhiên không có rào cản với Lâm Quân và việc chia phòng cũng không còn tồn tại nữa.
Nhưng mà thực sự rất mệt mỏi và không muốn giải thích từng chút một, Lâm Quân dường như nhìn ra được suy nghĩ của Lê Nhật Linh.
Bước tới ôm eo Lê Nhật Linh, nhướng mày nhìn đứa trẻ Hạ Ly.
“Sao nào, đêm nay mẹ con muốn ngủ với cha không được sao?”
Hạ Ly dụi mắt và há hốc miệng với vẻ khó tin, “Được, được, tất nhiên được rồi”
Sau khi Hạ Ly nói xong, cô bé ra hiệu tạm biệt và quyết định chạy thật nhanh để không làm phiền họ.
“Vậy chúc cha mẹ ngủ ngon, con đi đây!
Cha mẹ ngủ sớm đi nhé.”
Rồi cô nhắm mắt và phấn khích bước đi.
“Con cái còn nhỏ, anh nói những chuyện này làm gì chứ?”
Lê Nhật Linh đẩy bàn tay có chút không thật lòng của anh ra khỏi eo mình.
“Không còn nhỏ nữa, đã học trung học cơ sở, em cho rằng nó còn là tiểu nha đầu Hạ Ly năm đó sao?”
“Hơn nữa hôm nay em đã đồng ý với anh mà?
“Em đồng ý với anh cái gì cơ?”
Lê Nhật Linh liếc anh một cái, rõ là biết còn cố ý hỏi.
“Em còn giả bộ nữa!”
Lâm Quân siết chặt eo cô như một cách trả miếng.
“Ôi, đau quá!”
“Thế đã nhớ ra chưa?”
“Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi.”
Lê Nhật Linh bất lực gật đầu.
“Nhớ ra cái gì cơ?”
Lâm Quân di vào bên tai cô, hỏi một cách xấu xa.
“Lâm Quân!”
Lê Nhật Linh giả vờ bực bội, nhưng tay của Lâm Quân lại rục rịch cử động, cô phải đầu hàng ngay lập tức.
“Nhớ ra chuyện anh nói trong căn phòng nhỏ, để em trả cho anh!”
Lê Nhật Linh đỏ mặt nói.
“Vậy thì bây giờ anh muốn ngay lập tức!”
Lâm Quân nói xong lập tức bế Lê Nhật Linh bước vào phòng, gót chân đá nhẹ một cái, cửa phòng đóng sầm lại.
Hạ Ly về phòng nhưng không ngủ đi thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, cô l xuống nhà, bụng cô sôi èo ẽo, cô liền xoa xoa bụng, ăn một quả táo hình như càng đói hơn.
“Làm sao đây?”
Cô lặng lẽ lẻn vào bếp, đồ ăn nguội lạnh cô không biết chế biến, nhưng trong tủ lạnh lại chẳng có thứ gì cô muốn ăn.
Năm thẳng người trên ghế sofa, cô cầm một miếng bánh mì và nhấm nháp.