Chương 1583
Lâm Hạ Ly liếc Hạ Gia Huy một cái, cậu vẫn mang bộ dạng bình tĩnh như cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm bài thi, không nhìn ra được là có cảm xúc gì.
Mấy ngày nay, cậu vẫn luôn có gắng chuẩn bị cho bài thi, chắc chăn không có vấn đề gì Lâm Hạ Ly lấy lại tinh thần, nhìn đề bài trên bài thi số học, sự ủ rũ đạp thẳng vào trong đầu cô, cô day day huyệt thái dương, loại học sinh kém như mình, hiển nhiên là không có chút năng lực cạnh tranh nào.
“Soạt..”
Một tờ giấy kiểm tra rơi xuống bay xuống bên cạnh Hạ Gia Huy, khẽ chạm vào giày cậu.
Hạ Gia Huy cảm giác được bị đụng vào, nhưng không hề chú ý đến.
Võ Trường Quang vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, khóe miệng nhếch lên, lườm một cái cậu ngóc ngồi bên cạnh.
“Cô giáo, em phát hiện ra có người gian lận”
Có người gian lận, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, huống chỉ lân kiểm tra này liên qua đến số người được cử đi tham gia cuộc thi toán học, cô giám thị đẩy kính lên, sải bước đi đến chỗ bọn họ.
Hạ Gia Huy không ngẩng đầu, trong lòng có chút dự cảm không lành.
“Ai?”
“Cậu ấy!”
Quả nhiên một cậu nhóc đưa ánh mặt hướng về Hạ Gia Huy.
“Hạ Gia Huy!”
‘Vẻ mặt giáo viên dạy toán trở nên kinh ngạc mà nhìn về phía Hạ Gia Huy đang chăm chú làm vài, nhiều bạn học cũng đã dừng bút bài ra bộ dạng xem kịch vui.
“Đúng vậy!”
Lâm Hạ Ly làm đề toán làm đến nỗi ngủ gục đi, nghe được tên Hạ Gia Huy, liền ngẩng đầu lên.
“Quang, em sẽ phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, lần thi toán lần này là để lấy được người đi thi, gian lận là một chuyện lớn, đây không phải là chuyện làm cho Hạ Gia Huy không thể đi được, còn có thể bị phạt!”
Cô giáo dạy toán nhìn Hạ Gia Huy một cái, lại nhìn ánh mắt soi xét mà nhìn Quang, hiển nhiên không tin là đứa học sinh mình nhìn trúng lại có vấn đề về đạo đức.
Cái gì, gian lận, Hạ Gia Huy gian lận? Làm sao có thể được! Lâm Hạ Ly cứ như không tin vào tai của mình, quay đầu nhìn về phía Hạ Gia Huy, cậu cúi đầu nhìn bài thi, nhưng bộ dạng lại như không tập trung được, hiển nhiên đã bị vấn đề này làm ảnh hưởng “Chuyện này..”
Quang do dự một chút, liếc Võ Trường Quang một cái, Võ Trường Quang nhanh chong ra hiệu một ánh mắt.
Ai cũng biết mặt mũi Võ Trường Quang lớn, có cậu ta nâng đỡ, Quang lập tức có thêm lòng dũng cảm.
“Thưa cô, em chắc chẳn! Lức nãy em chính mất nhìn thấy một tờ giấy rơi từ ngăn bàn Hạ Gia Huy xuống chân cậu ta!”
Quang chỉ tay, mọi người đều quay người lại nhìn chân của Hạ Gia Huy, tờ giấy không biết ở đâu đến vẫn đang năm yên ở chỗ cũ.
Hạ Gia Huy nhíu mày, vẫn không nói gì như trước.
Cô dạy toán khom người nhặt lên, mở tờ giấy ra, mọi người liền ồ lên.
“Hạ Gia Huy, em nói cho cô đây là của em sao?”
Hạ Gia Huy nhìn thấy trên đó chỉ chỉ công thứ toán học, lại nhìn thấy ánh mắt đầy chờ đợi của cô dạy toán mà lắc đầu.
“Không phải!”
Cô dạy toán hài lòng mà gật đầu, chỉ dù là xuất phát từ tâm tư của mình, vẫn rất hiểu được nhân phẩm của con người Hạ Gia Huy, cô ấy sẽ không tin Hạ Gia Huy lại gian lận.