Chương 1649
Ông ấy nhìn Lâm Hạ Ly với ánh mắt ân cần, và Lâm Hạ Ly nhanh chóng xua tay.
“, không, không cần đâu chú, cháu đã ăn cơm ở nhà. Còn tên cháu là Lâm Hạ Ly ạ”
Đôi mắt dịu dàng điềm tĩnh sáng ngời nụ cười, cô bé giống như một bảo vật quý hiếm.
“Tên hay đấy”
Ông ấy lại gật đầu lia lịa, nhưng Hạ Gia Huy ánh mắt tối sầm lại, lần này cậu bé càng cảm thấy mình thật vô dụng.
Bởi vì bây giờ cậu thậm chí còn không thể cho cô một bữa ăn tử tế.
“Hạ Gia Huy, con cũng ăn đi!”
Lâm Hạ Ly nhắc nhở, Hạ Gia Huy mới tỉnh táo lại “Ồ, con vừa ăn ở bên ngo: Cậu nằm chặt lòng bàn tay, đầy mồ hôi, cậu hiếm khi nói dối người khác, nhưng cậu phải làm thế này để tiết kiệm tiền, vì không có nguồn thu nhập, nên chỉ có thể ăn một bữa một ngày.
“Mà này, Hạ Gia Huy, tớ đưa cho cậu bài giảng mấy ngày hôm nay nè”
Lâm Hạ Ly vừa nói vừa lấy ra một xấp sách trong cặp.
“Ừm, xem bạn học con tốt như vậy, Hạ Gia Huy à, con phải cảm ơn cô bé rất nhiều”
Nghe những lời này của Lâm Hạ Ly, cha của Hạ Gia Huy đã khen ngợi tấm tắc. Trong những ngày nãm viện này, một người cha bình thường như ông ngoài việc lo về viện phí thì ông còn lo lắng cho tình hình học tập của Hạ Gia Huy, nhìn thấy những ghi chép cẩn thận của Lâm Hạ Ly, ông cảm thấy an tâm phần nào.
“Ôi chao, không có gì đâu bác Hạ, cháu và Hạ Gia Huy là bạn cùng lớp, quan hệ giữa chúng cháu rất tốt. Đây là việc mà cháu nên làm. Với cả bạn bè cùng lớp không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?”
Nghe thấy cha Hạ nói vậy, Lâm Hạ Ly hơi ngượng ngùng nói.
“Được rồi được rồi, bạn bè trong lớp thì nên giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.”
Cha Hạ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ nhân hậu của người bình thường, ông đối nhân xử thế khoan dung rộng lượng, đối với ông ấy mà nói, ngoại trừ môi trường sống sinh hoạt hằng ngày ra thì ông chỉ quanh quẩn duy nhất bên đứa con trai Hạ Gia Huy.
Vì vậy, ông ấy hy vọng mình có thể cho Hạ Gia Huy những gì tốt nhất mà ông ấy có.
Hạ Gia Huy không để ý đến cảm xúc của cha Hạ, ánh mắt cậu bé nhìn Lâm Hạ Ly, khóe môi nhếch lên.
“Vâng, Hạ Ly là bạn rất tốt ạ.”
Lâm Hạ Ly nhướng mày: “Thật sao? Vậy thì cậu định cảm ơn tớ thế nào đây?”
“Tớ…”
Hạ Gia Huy đang định nói gì đó, bỗng nghe thấy tiếng bịch một cái, hộp cơm trong tay cha Hạ đã rơi xuống đất, thức ăn trong hộp rơi vãi ra khắp sàn nhà.
“Bác ơi, bác bị làm sao thế?”
Hạ Gia Huy ôm lấy cha Hạ, Lâm Hạ Ly cũng vội vàng chạy tới, thấy ông ấy nôn mửa dữ dội, cả người cứng đờ, nhìn thấy Hạ Gia Huy muốn nói gì đó nhưng lại không nói được lên lời, sắc mặt cũng rất khó chịu, cảnh tượng trông rất đau lòng.
Từ trước đến nay Lâm Hạ Ly chưa bao giờ thấy tình huống như vậy, cô bé muốn đến giúp đỡ nhưng không biết phải làm thế nào, suýt nữa bật khóc vì sợ hãi, trong lòng trở nên rối bời, cô muốn giúp Hạ Gia Huy nhưng chân tay cô luống cuống không thể giúp được gì.
“Hạ Ly, đi gọi bác sĩ, nhanh, nhanh lên.”
Hạ Gia Huy vẫn còn sót một tia lý trí cuối cùng hét lên với Lâm Hạ Ly, Lâm Hạ Ly nghe thấy giọng nói dồn dập của Hạ Gia Duy, trong lúc nhất thời hoảng sợ chưa kịp phản ứng lại, sau đó cô bé mới hoàn hồn vội vàng chạy ra ngoài.
“Bác sĩ.”
Trong lúc Lâm Hạ Ly chạy ra ngoài thì sắc mặt của Hạ Gia Huy đã tái đi.
“Cha, cha cố gắng một lúc nữa thôi, bác sĩ sắp tới rồi, sắp đến đây rồi.”