Chương 1652
Ông khẽ hé môi, cố nói ra nỗi lo lắng trong lòng nhưng không thể nói được, đành chịu thua, khẽ nhúc nhích ngón tay, nhấc lên rồi lại rơi xuống.
“Cha, điều cha muốn nói không cần phải nói, con biết cả, con biết cả mà.”
Hạ Gia Huy nắm lấy tay của cha Hạ đặt lên mặt mình, phòng tuyến cuối cùng đã sụp đổ, giọt nước mắt cố chấp nghẹn lại hồi lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
“Con trai…”
Nhìn thấy Hạ Gia Huy khóc, cha Hạ hét cố hết sức gọi cậu lần cuối cùng, giọng nói khàn khàn của ông khiến cho lòng người ta đau đớn, bàn tay của ông chạm vào khuôn mặt của Hạ Gia Huy, lắc đầu.
Tình cha con tâm linh tương thông đã ăn sâu vào gốc rễ, dù ông không thể nói ra, nhưng cậu cũng biết được ông muốn nói gì.
Hạ Gia Huy ngừng khóc, nhìn cha trước mặt, trong nháy mắt ông đã trở nên già đi rất nhiều.
Máy nhịp tim liên tục kêu những âm thanh báo động, những đỉnh núi nhấp nhô biến thành một đường thẳng. Không một lời từ biệt trọn vẹn. Cha Hạ cho dù đã ngừng thở song cơ thể vẫn còn ấm, nhưng trái tim của ông đã ngừng đập, không một lời từ biệt cuối cùng, sinh mệnh cứ thế ra đi, thật mong manh và yếu đuối.
“Cha!”
Tiếng hét chói tai, đau thấu tâm can tràn ngập cả căn phòng, tiếng gào này như một bức tường dựng thẳng lên trong lòng Hạ Gia Huy, đó một ranh giới ngăn cách với quá khứ, giờ phút này, cậu chỉ còn là chính cậu, kể từ giờ trở đi cậu thực sự chỉ còn có một mình mà thôi.
Lần đầu tiên chứng kiến cái chết, Lâm Hạ Ly nghe thấy giọng nói của Hạ Gia Huy thì run lên, cô bé bước tới, ôm chặt lấy Hạ Gia Huy, hy vọng có thể sưởi ấm cho cậu một chút.
“Hạ Gia Huy, không sao, không sao, mọi chuyện rồi sẽ qua.”
Âm thanh vang vọng trong phòng dường như không phải là của mình, mang theo cảm giác không chân thực, người vừa nãy thôi còn đang nói cười với mình giờ đây đã âm dương cách biệt rồi, Lâm Hạ Ly không thể diễn tả được cảm xúc lúc ấy ra sao, nhưng cô bé biết rằng Hạ Gia Huy lúc này đang rất cần cô bé.
Cả hai dựa vào nhau, khóc như thể đứa trẻ bị cả thế giới này ruồng bỏ.
Bỗng có mấy người mặc áo blouse trắng bước vào.
Mấy người đó nói rằng cha Hạ đã không còn thở nữa, chuẩn bị đưa vào nhà xác, lỗ tai của Hạ Gia Huy ù ù, cậu ngồi dưới bịch đất, mắt đờ đẫn nhìn cha mình bị đưa đi, người thân duy nhất trên đời này của cậu đã bị đưa đi xa rồi, nước mắt tuôn rơi lã chã. Nhìn vào mắt cậu không biết rằng lúc này cậu đang nghĩ gì.
Cậu cứ ngồi như vậy, dựa vào tường, hơi nghiêng người, Lâm Hạ Ly đi theo bác sĩ hỗ trợ xử lý mọi việc, tuy rằng cái gì cô bé cũng không biết nhưng đối với tình trạng của Hạ Gia Huy bây giờ, cô bé phải bận bịu sắp xếp mọi chuyện lớn nhỏ, xử lý tất cả mọi chuyện. Mặc dù cô bé cũng rất lo lắng về việc cha Hạ qua đời, nhưng so với Hạ Gia Huy thì cô bé biết rằng những gì cô bé làm còn chưa đến một phần vạn.
Vì vậy, trong tình huống như thế này, cô bé phải làm cái gì đó cho cậu.
“Hạ Gia Huy, ăn chút gì đi.”
Trán Lâm Hạ Ly lấm tấm mồ hôi, cô bé cầm một chai nước suối và đồ ăn đưa cho Hạ Gia Huy. Thực lòng mà nói từ nhỏ đến giờ cô bé chưa bao giờ phải khổ chút nào chứ đừng nói đến phải gặp ra chuyện như bây giờ.
Hạ Gia Huy không nói gì, chỉ cuộn người lại, quay đầu ngược hướng với Lâm Hạ Ly, cả người cậu tái nhợt không còn một chút máu.
“Hạ Gia Huy.”
Thấy cậu không đáp lại, Lâm Hạ Ly lại kéo cánh tay Hạ Gia Huy, Hạ Gia Huy cũng mặc kệ để cho cô bé kéo, vẫn không nhúc nhích gì. Lòng cậu đã nguội lạnh như tro tàn. Hết thật rồi.
“Hạ Gia Huy!”
Tưởng Hạ Gia Huy xảy ra chuyện gì đó, Lâm Hạ Ly giật mình, kéo lấy cánh tay Hạ Gia Huy lắc thật mạnh.