Chương 569: Đã không đúng từ ba năm trước
Hai người đàn ông đứng ngoài cửa lập tức cứng cả người.
Bàn tay Trần Hi Tuấn vẫn còn nắm chặt lấy then cửa tinh xảo bằng kim loại, cậu ta nhìn Lâm Quân quay đầu lại, một lần nữa đối diện với anh.
Giọng nói của Lê Nhật Linh ngừng lại, đến nhanh mà đi cũng nhanh, vừa phát ra thì đã biến mất không tung tích.
Nhưng Lâm Quân không hề nghi ngờ rằng mình nghe lầm, giọng nói của Lê Nhật Linh là thứ mà anh vô cùng quen thuộc.
‘Vẻ mặt Lâm Quân căng chặt, muốn lướt qua người Trần Hi Tuấn để vào trong Trần Hi Tuấn giơ cánh tay ra, ngăn cánh cửa lại, chặn không cho anh đi vào.
Ánh mắt Lâm Quân càng thêm thăm thắm, sâu hút như là một cái động không đáy, ức chế trong lòng anh tuôn trào thành sự tức giận. Anh hung tợn nhìn Trần Hi Tuấn, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ: “Tránh ra”
Trần Hi Tuấn không dao động, trải qua rèn luyện ba năm, Trần Hi Tuấn ngây ngô lúc ba năm trước đã sớm trầm ổn hơn rất nhiều: “Muốn và cũng được, nhưng cần có sự đồng ý của cô Quyết định trở về là đã chấp nhận một ngày nào đó sẽ gặp nhau, nhưng, cho dù là gặp mặt cũng cần được Lê Nhật Linh gật đầu Cuộc đời của cô nhất định phải do chính cô quyết định, mà không phải dùng danh nghĩa yêu để trói buộc.
Lâm Quân hung ác nắm lấy cổ áo Trần Hi Tuấn, lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu tránh ra, cậu điếc à?”
Trần Hi Tuấn đẩy tay anh ra, nhíu mày nói: “Lâm Quân, đến giờ anh vẫn còn chưa học được cách tôn trọng cô ấy sao?”
“Tôn trọng cái khi” Lâm Quân không thể nhịn được nữa, đấm một quyền lên khóe môi Trần Hi Tuấn Thế mà anh còn từng cười nhạo Trần Hi Tuấn, cho rắng Trần Hi Tuấn vừa đảo mắt đã quên Lê Nhật Linh, cậu ta chỉ nhất thời thích cô mà thôi.
Bây giờ xem ra, thật ra người đáng cười nhất lại là anh.
Chiếc vali tiện tay đặt ở cửa cũng giống như là đang châm chọc anh, Trần Hi Tuấn văn luôn ở cạnh Lê Nhật Linh, thậm chí còn có thể vào phòng của cô.
Còn anh thì sao?
Trong ba năm qua, mỗi lần nhìn cô đều từ một khoảng cách rất xa.
Thế mà bây giờ Trần Hi Tuấn lại nói ra từ tôn trọng với anh?
Đây vốn là điều đáng bưồn cười nhất đời này, đưa vợ của anh đi, còn muốn anh phải tôn trọng bọn họ?
Ha, đúng là nực cười. “Đúng vậy, tôn trọng cái khỉ, vậy nên, sau khi cô ấy rời khỏi anh, cô ấy đã trưởng thành bên cạnh tôi suốt ba năm” Trần Hi Tuấn xoa xoa khóe môi sưng đỏ, chỉnh sửa lại cổ áo bị anh kéo nhăn nhúm, cho dù trong lòng bão táp mưa sa vẫn không chút để ý, làm bộ nói năng nhẹ nhàng bâng quơ: “Anh còn chưa gặp Lê Nhật Linh đúng không, nhất định anh sẽ không biết dáng vẻ tự tin rung động lòng người của cô ấy hiện tại thế nào.
Là chính anh vứt bỏ cô ấy, bây giờ chẳng thể nào trách cứ người khác được”
“Trần Hi Tuấn, cậu dựa vào cái gì chứ, c‹ vợ tôi” Gân xanh trên thái dương hiện rõ, Lâm Quân cảm thấy bản thân mình quá ư là ngu xuẩn.
Trần Hi Tuấn bình tĩnh nói với anh: “Không đúng, Lâm Quân, anh còn chưa tỉnh lại sao? Ba năm trước đây, từ lúc cô ấy rời khỏi anh, cô ấy đã không còn là vợ anh nữa rồi”
“Cô ấy vẫn còn” Anh nghiến răng nhấn mạnh bốn chữ này.
Trần Hi Tuấn không muốn dây dưa với anh, ngược lại còn nở nụ cười khinh miệt.
Lâm Quân không thể nhịn được nữa, lần thứ hai giơ nắm đấm lên, nhưng lại thấy Lê Nhật Linh xuất hiện sau lưng Trần Hi Tuấn, trên khuỷu tay cô còn đang vắt áo khoác của cậu ta.
Giọng nói của cô vẫn dịu dàng như cũ, trên mặt còn vương ý cười điềm đạm: “Trần Hi Tuấn, sao mà cậu hơn nửa ngày..” Lời còn chưa dứt, nhưng lại không thể nói ra hết.
‘Vẻ mặt Lê Nhật Linh hơi ngưng trệ, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Quân, giống như là đi khắp ngàn núi nghìn sông gặp nhau.
Nhưng tâm lý lại không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ có sự kinh hoàng lo lắng ngập tràn Cô cố nén hoảng loạn, ra vẻ bình tĩnh: “Làm sao anh tìm được chỗ này?”
Lời cô nói với Lâm Quân vừa xa cách vừa lạnh nhạt.