Chương 712: Đừng nói với Lê Minh Nguyệt
Lâm Quân bước ra khỏi phòng rồi châm một điếu thuốc, ánh lửa lúc sáng lúc tắt bập bùng trong đêm. Lâm Quân bật điện thoại và nhấn màn hình để chuyển cuộc gọi.
Hà Dĩ Phong đang ngủ mơ màng với tay tắt điện thoại nhưng Lâm Quân vẫn kiên trì gọi lại, ngay cả Lê Minh Nguyệt đang nắm trong vòng tay của Hà Dĩ Phong cũng bị đánh thức, mơ màng trở mình hai tay bịt chặt tai.
Hà Dĩ Phong thở dài, thấy đó là cuộc gọi của Lâm Quân, liền bước ra phòng khách nghe điện thoại, sợ rằng sẽ làm ồn ào người phụ nữ nhỏ trong phòng.
“Tại sao lại tắt không nghe?”
“Cậu không ôm người đẹp trong lòng quấy rầy tôi làm gì?” Trong giọng nói của Hà Dĩ Phong tràn ngập bất mãn, cữing may anh ta không mất bao nhiêu sức lực rời giường, nếu không, e rằng hiện tại đã xông tới đánh cho Lâm Quân một trận.
“Mẹ vợ của cậu làm vợ của tôi bị thương, tôi còn không thể khởi binh hỏi tội sao?”
Hà Dĩ Phong vừa nghe thấy những lời này, anh 1a tự biết mình đuối lý, cũng không nói nhiều nữa, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân có vẻ rất muốn trêu chọc Lâm Quân và Lê Nhật Linh, Lâm Quân thấy Hà Dĩ Phong đột nhiên trở nên trầm mặc, vứt tàn thuốc đi, sau đó ngồi trên sô pha: “Chuyện trong nhà của Lê Minh Nguyệt bây giờ cậu tính như thế nào?
“Tôi đang chuẩn bị khi nào có thời gian thích hợp sẽ thương lượng cùng cậu và Lê Nhật Linh?”
“Vì sao?”
“Chuyện của Lê Hải Thiên, không phải cậu đã có kinh nghiệm rồi sao?” Hà Dĩ Phong nhướng mày.
“Lê Hải Thiên?”
Lâm Quân giật giật khóe miệng: “Chuyện này không giống, Nhật Linh không phải con gái ruột của bọn họ, muốn nói cũng phải nói cho rõ ràng”
Hà Dĩ Phong cũng lập tức nói: “Không chắc chắn, nhỡ đâu Lê Minh Nguyệt cũng không phải con ruột của bọn họ.
Những lời này của Hà Dĩ Phong chẳng khác nào đánh thức người đang mơ, nhưng chính anh 1a lại bị vướng vào: “Không phải vừa khéo như vậy chứ?
Mặc dù Lê Minh Nguyệt và người nhà họ Lê thật sự có nhiều điểm không giống.
“Chuyện này trước hết đừng để Lê Minh Nguyệt biết, để sau khi thương lượng sẽ nói cho cô ấy biết”
“Tôi cũng có ý này, nói không chừng có thể nhân cơ hội này đưa Lê Minh Nguyệt ra nước ngoài, coi như là đi du lịch một chuyến”
“Cậu đối với Lê Minh Nguyệt là thật lòng sao?” Lâm Quân mím môi, sợ rằng Hà Dĩ Phong vẫn còn có ý với Lê Nhật Linh Hà Dĩ Phong đột nhiên thở dài, dường như buông xuống thứ gì đó: “Đúng vậy, cô gái nhỏ Lê Minh Nguyệt này có lúc kiên cường đến mức khiến người khác phải cảm thấy đau lòng.”
“Lần này cậu thật sự nghiêm túc?” Lâm Quân cũng cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống.
“Nói thừa, bây giờ tôi là người đã có gia đình”
“Đừng nói nhảm, ai chắng biết lúc trước cậu bởi vì điều gì mới kết hôn?”
“Chuyện này nhớ rõ không được nói cho Lê Minh Nguyệt biết”
“Tôi tự biết nặng nhẹ” Lâm Quân gật đầu.
Lúc trước Hà Dĩ Phong kết hôn với Lê Minh Nguyệt, ngoại trừ việc người trong nhà thúc giục chuyện kết hôn, còn có Lê Nhật Linh, nhưng thật ra là bởi vì Quách Thanh Thảo đã trở về.
Nếu không chỉ sợ anh ta cũng sẽ không nhanh chóng đem chuyện chung thân đại sự của bản thân mình kết thúc sớm như vậy.
“Thôi, tôi cúp máy trước, chuyện của Nhật Linh, chờ sau khi tôi đi du lịch về sẽ làm cơm mời khách”
“Cậu nghĩ một bữa cơm có thế đuối tôi đi chỗ khác sao?”
“Thôi đi, cậu thật sự muốn làm gì, nửa đêm còn gọi điện cho tôi? Anh em tốt, cứ như vậy đi”
Hà Dĩ Phong biết Lâm Quân không nhìn thấy liền khinh thường nói với điện thoại “Được, chuyện kia hôm khác nói tiếp” Lâm Quân cũng không nói nhiều, cúp điện thoại.
Đúng vậy, hôm nay anh không chỉ vì Lê Nhật Linh, mà còn vì lo lắng cho Hà Dĩ Phong và chuyện trong nhà của Lê Minh Nguyệt.
Tuy Hà Dĩ Phong cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đối với loại chuyện này chỉ sợ không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
Nhưng thấy phản ứng của Hà Dĩ Phong khác với những gì ban đầu anh lo lắng nên trong lòng cũng đã buông xuống nhiều Kiểu lo lắng không được bình thường của Lâm Quân, cùng với cách nói chuyện giữa hai người bọn họ, thì chỉ có hai người bọn họ ngầm biết, những người khác không thể hiếu được.
Hà Dĩ Phong mỉm cười trở về phòng, vì sợ làm phiền Lê Minh Nguyệt nên không bật đèn, ai ngờ sờ lên giường lại không có người nhưng trong căn vẫn còn hơi ấm mà Lê Minh Nguyệt để lại.