Chương 800
Lâm Quân thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống giường, nhớ tới cuộc điện thoại đe dọa vừa rồi, lại nghĩ đến bóng đen, nỗi lo lắng quanh quẩn trong lòng đã lâu không thể tiêu tan được.
“Anh làm sao vậy? Em luôn cảm thấy gần đây anh cứ lạ lạ thế nào ấy, vô cùng căng thắng”
Lê Nhật Linh đặt tay lên lưng anh, lo lắng nhìn Lâm Quân “Cơm về rồi đây”
Hà Dĩ Phong vui vẻ đẩy cửa phòng ra, lập tức bị bầu không khí trong phòng lây nhiễm khiến cho có chút ngại ngùng.
“Sao vậy?”
Nhìn dáng vẻ của Lâm Quân, anh ta biết chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Không sao, anh sao lại vui như vậy?”
Lê Nhật Linh muốn làm dịu bầu không khí xuống, cười nhẹ hỏi Hà Dĩ Phong.
“Cục cưng Lê Minh Nguyệt nhà tôi gọi điện cho tôi, em nói xem tôi có thể không vui sao.”
Hà Dĩ Phong mở túi trong tay, lấy thức ăn bên trong đặt lên bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh.
“Mau ăn thôi, đều là món em thích ăn đấy.
Lâm Quân, tôi mua nhiều, cậu cũng ăn một ít đi.
Chắc là cậu cũng đói rồi”
“Không cần, để Nhật Linh ăn đi. Tôi không đói”
Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân có chút lo lắng, Lâm Quân đứng dậy đi ra cửa.
“Em ăn trước đi, anh ra ngoài hít thở không khí một chút”
Lâm Quân miễn cưỡng cười “Vâng”
Ánh mắt Lê Nhật Linh khóa trên bóng lưng của Lâm Quân, ánh mắt càng sâu thêm.
“Sao vậy? Hai người cãi nhau sao?”
Hà Dĩ Phong nhìn cánh cửa bị đóng lại, quay người hỏi Lê Nhật Linh.
“Không có, sao bọn em lại cấi nhau chứ”
“Vậy cậu ta bị làm sao vậy? Nhìn rất không có tỉnh thần.”
“Vừa rồi em nói với anh ấy là cảm thấy có người vào phòng, anh ấy vô cùng căng thẳng, hỏi em có bị thương ở đâu không, sau đó cứ như thế đấy, em cảm thấy gần đây Lâm Quân vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng”
“Như thế à?”
Hà Dĩ Phong suy tư, Lâm Quân này luôn là người có đầu óc tỉnh táo, nhưng mỗi lần có vấn đề liên quan đến Lê Nhật Linh là luôn loạn lên.
Hiện tại loại tình trạng lo lắng này nhất định sẽ khiến tinh thần của cậu ta kiệt quệ mất.
“Không sao, anh ra ngoài xem cậu ta”
Lâm Quân ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang, trong tay còn có điếu thuốc.
Hà Dĩ Phong đi qua giật lấy điếu thuốc trên tay anh.
Ánh mắt hiện lên tia giận dữ, trừng Hà Dĩ Phong “Cậu làm gì vậy?”
Giọng điệu lạnh đến thấu xương.
“Lâm Quân, lúc trước tôi nhìn nhầm cậu rồi, thật ra cậu chỉ là một tên hèn nhát, rõ ràng cậu biết hiện giờ Lê Nhật Linh đang gặp nguy hiểm, mà cậu vẫn còn suy sụp tinh thần như một con chó như vậy sao?”